Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 328: Trọng quyền xuất kích (1)

Chương Trước Chương Tiếp

- Hà sư huynh, làm sao bây giờ?

Một vị tu sĩ lục trọng toàn thân đầy máu của trùng hỏi.

- Muốn đưa tin cho Trình sư huynh hay không, để hắn lĩnh người tới đây tiếp ứng?

Có người đề nghị.

Khác với Bích Huyết Tông bên này khi ứng phó với trùng triều phải dốc toàn bộ lực lượng, vào thời điểm ứng phó với trùng triều, những tông môn khác cơ bản đều sẽ có đệ tử ở lại trấn thủ trụ sở, trụ sở là vị trí cơ sở của tông môn, cho nên bất cứ lúc nào cũng không thể chủ quan.

Lấy Thiên Sát Điện mà nói, có trên dưới năm trăm tu sĩ xuất động, còn có hơn một trăm người ở lại trụ sở, trong đó bao gồm Phó Sứ trấn thủ trụ sở Trình Bác, đây cũng tu sĩ thất trọng, chẳng qua mới tấn thăng không bao lâu.

Trước mắt tình cảnh của tu sĩ Thiên Sát Điện không ổn, trùng triều mãnh liệt mà đến, lối ra của lỗ sâu còn có tu sĩ Hạo Thiên Minh phục kích, tiến thối lưỡng nan, muốn chạy thoát, để Trình Bác lĩnh người tới đây là sự lựa chọn tốt nhất.

- Không còn kịp rồi.

Hà Mãnh lắc đầu, mặc dù trụ sở cách bên này chỉ có mười dặm, nhưng Trình Bác tụ tập nhân thủ luôn phải tốn chút thời gian , chờ bọn họ đến đây tiếp ứng, món ăn cũng đã lạnh.

- Theo ta giết ra ngoài!

Trong mắt Hà Mãnh hiện lên sự tàn khốc, hắn không biết kia là người của thế lực nào, làm việc càng không kiêng nể gì cả như thế, nhưng tốt xấu gì hắn cũng là thất trọng, cũng đã trải qua mấy lần sinh tử, không có bị khốn cảnh trước mắt hù dọa, hắn biết muốn có đường sống, vậy chỉ có giết ra ngoài, tiếp tục lưu lại nơi này chính là chờ chết, tình huống trùng triều lần này là ngoài ý muốn, không biết tại sao chúng bỗng nhiên trở nên mãnh liệt nhiều như vậy, mới khiến cho Thiên Sát Điện tan tác đến tận đây.

Thời gian cấp bách, Hà Mãnh ra lệnh một tiếng, để người trái phải ngăn cản trùng triều, còn mình thì bứt ra thối lui, chỉ mấy tu sĩ lục trọng đi theo.

Sau mười mấy hơn thổ, phía dưới lỗ sâu, mấy vị tu sĩ ngũ trọng nửa ngồi, hai tay chồng bên trên đầu gối, một người trong đó quát khẽ:

- Đến!

Bên ngoài vài chục trượng, Hà Mãnh cùng mấy tu sĩ lục trọng bắt đầu chạy, trong nháy mắt liền vọt tới trước mặt mấy tu sĩ ngũ trọng, một cước đạp lên trên hai tay của sư đệ đồng môn.

- Đi!

Thời điểm mấy ngũ trọng cùng nhau gầm thét, linh lực toàn thân phun trào, hai tay bỗng nhiên đưa tới, đám người Hà Mãnh mượn nhờ nguồn sức mạnh này, phóng lên tận trời, trong nháy mắt liền nhào đến phía trên cửa hang.

Linh lực phun trào quanh thân, Hà Mãnh sát cơ đầy mặt, trong lòng chợt lạnh, chỉ vì hắn nhìn thấy cửa lỗ sâu, bốn phương tám hướng đều đầy ắp đầu người, số lượng không dưới sáu bảy trăm.

Sao lại nhiều như vậy? Lúc trước hắn nghe nói có tu sĩ Hạo Thiên Minh mai phục ở chỗ cửa hang, còn tưởng rằng nhân số không phải quá nhiều, bởi vì thời điểm này, mỗi tông môn đều đang xử lý trùng triều ở trụ sở nhà mình, dù có dư thừa nhân thủ có thể phái ra quấy rối thế lực đối nghịch, tất nhiên nhân số cũng sẽ không quá nhiều.

Nhưng bây giờ xem ra, ý nghĩ này của hắn vô cùng sai lầm, sáu, bảy trăm người, đây gần như là số lượng tu sĩ bên trong cả một trụ sở tông môn.

Tông môn nhà này thật sự không xử lý trùng triều bên trong trụ sở nhà mình sao?

Đủ loại suy nghĩ còn chưa thấu, hai đạo lưu quang đã tuần tự đánh tới, ngay sau đó là từng đạo thuật pháp và uy năng linh phù đánh tới.

Bên cạnh vang lên tiếng kêu thảm thiết, mấy lục trọng theo hắn đi ra ngoài còn không chưa thấy rõ cục thế trước mắt, đã bị đánh bay xuống dưới trở lại.

Duy chỉ có Hà Mãnh, dựa vào một thân tu vi thất trọng và trường thương trong tay, đỡ được mấy đạo công kích, nhưng mà ngay sau đó, một đạo lưu quang hỏa hồng sắc xuyên qua thân thể của hắn, đánh ra một ngụm máu.

Thân hình hắn gấp gáp rơi xuống phía dưới, nhưng một đầu hỏa long cứ đuổi sát tới.

Bên cạnh lỗ sâu, Lục Diệp có chút ngoài ý muốn:

- Bọn gia hỏa này, thật biết chơi.

Hắn mơ hồ minh bạch những người này xông lên như thế nào, cũng hiểu rõ ý định ban đầu của bọn họ khi đánh lên chính là gì, chỉ tiếc, địch nhân hiển nhiên là đánh giá thấp nhân số và thực lực phe mình, điều này dẫn đến việc địch nhân mới xông lên lộ mặt liền không có sau đó nữa.

Phía dưới lỗ sâu, mấy người ngũ trọng trơ mắt nhìn Hà Mãnh và nhóm sư huynh của mình đi nhanh, trở về cũng nhanh, đồng thời còn có một đầu hỏa long trở về thiêu đốt, âm thanh lạch cạch lạch cạch vang lên, từng thi thể ngã trên đất, hỏa diễm quét sạch, truyền ra mùi khét lẹt.

Những tu sĩ Thiên Sát Điện mượn nhờ dây thừng không ngừng leo lên cũng bị đốt cho đầu óc choáng váng, kêu thảm rơi xuống dưới.

- Hà sư huynh!

Có người hô to, vọt tới bên cạnh Hà Mãnh, dập tắt hỏa diễm trên người hắn.

Hà Mãnh giờ phút này đã thở hổn hển, hắn bị Lục Diệp ngự khí đả thương, lại ăn một đạo Hỏa Long Thuật, không chết đã là mạng lớn.

Hắn bỗng nhiên đưa tay, bắt lấy cổ áo tu sĩ ngũ trọng, cắn răng nói:

- Là Bích Huyết Tông!

Trong nháy mắt khi mới rơi xuống, hắn đã thấy được một đầu hổ lớn trắng như tuyết, thấy được thiếu niên bên cạnh thân hổ trắng tuyết kia, sao hắn có thể không rõ người đột kích mình là ai?

Nói xong câu đó, Hà Mãnh nghiêng đầu một cái, không còn hơi thở nữa.

Tu sĩ ngũ trọng bên cạnh hắn hai mắt rưng rưng, mà lúc này không còn thời gian để bi thương nữa, trùng triều đã tuôn ra, miệng lỗ sâu lại bị tu sĩ Bích Huyết Tông ngăn chặn, Hà Mãnh bỏ mình, mấy sư huynh lục trọng cũng đã chết, những người Thiên Sát Điện như bọn họ đã không còn đường sống.

Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, không có tu sĩ lục, thất trọng tọa trấn, những người còn lại căn bản không ngăn cản nổi trùng triều, có ít người không cam lòng cứ như vậy chết đi, ra sức leo lên phía trên lỗ sâu, nhưng đồng dạng cũng sẽ chết trên tay tu sĩ Bích Huyết Tông.

Ngũ trọng kia đứng dậy, đưa tay điểm lên trên ấn ký chiến trường của mình, một đạo tin tức truyền ra, lập tức hắn dẫn theo linh khí của mình, quay người đánh về phía trùng triều.

Nếu đã phải chết không thể nghi ngờ, vậy cho dù có chết trên tay nhóm côn trùng này cũng tuyệt không thể cho đám người Bích Huyết Tông chiếm tiện nghi!

Có khối người cũng có giác ngộ giống như hắn, trong lúc nhất thời, đại chiến vô cùng thảm liệt, không ngừng có tu sĩ kêu thảm ngã xuống.

Ngoài mười dặm, trụ sở Thiên Sát Điện, sắc mặt Trình Bác tiếp nhận tin tức đột nhiên trở nên trắng bệch.

Trấn Thủ Sứ Hà Mãnh bỏ mình, trùng triều khó mà ngăn chặn, miệng lỗ sâu lại bị Bích Huyết Tông phủ kín, Thiên Sát Điện tiến thối lưỡng nan, người sống sót nhất quyết muốn tử chiến cùng trùng tộc!

Hắn vội vàng điều tra chiến trường ấn ký tự thân, cảm nhận được từng đạo lạc ấn quen thuộc bên trong ấn ký liên tiếp biến mất, Trình Bác vô lực ngồi trên ghế.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 27%👉

Thành viên bố cáo️🏆️