- Ta đi giết những con xú trùng kia!
Một người bên cạnh vội vàng chặn ngang ôm lấy hắn:
- Đừng làm loạn, gì mãnh sư huynh đã dẫn người trên đường trở về, bây giờ việc chúng ta phải làm chính là tiếp ứng cho bọn họ!
- Đó là cái gì?
Có người bỗng nhiên kinh hô.
Những người khác thuận theo phương hướng của hắn nhìn lại, chỉ thấy một đạo quang mang hỏa hồng sắc bên kia đang nhanh chóng bay lượn đến, chớp mắt liền tới phụ cận.
Quang mang thu vào, lộ ra thân ảnh một người, mấy người nhất thời ngơ ngẩn, bởi vì kia lưu quang hỏa hồng sắc kia, rõ ràng là một đôi cánh linh lực ở phía sau lưng người vừa tới.
Ngay sau đó một màn khiến bọn họ rùng mình xuất hiện, trên tay người tới nắm một đạo lưu quang, lưu quang lướt lên, xuyên hoa hồ điệp xuyên qua thân thể của bọn họ, máu tươi bắn ra, mấy tu sĩ Thiên Sát Điện có một người giết một người, cùng nhau gục xuống.
Đôi cánh sau lưng Lục Diệp tán đi, sau âm thanh đổ gục, Vô Bính Đoản Đao bay trở về, bị hắn thu hồi.
Còn tốt, không có tin tức gì bị truyền đi.
Hắn đi vào, nhìn xuống miệng hố sâu, phía dưới đen sì, nhìn không rõ ràng, hắn cúi người xuống, dán lỗ tai vào trên mặt đất, mơ hồ nghe được tiếng vang ầm ầm từ xa truyền đến, mày nhíu lại, quay đầu nhìn, phát hiện tu sĩ nhà mình tới.
Hoa Từ cưỡi Hổ Phách là người đầu tiên đến, cấp tốc trồng lên Ma Cô ở phụ cận, tuy nói có thể những Ma Cô này sẽ không có tác dụng gì, nhưng lo trước khỏi hoạ.
Lại một lát sau, chúng tu Bích Huyết Tông đến, từng đôi mắt trông về phía Lục Diệp, có kích động, có khẩn trương, còn có một tia bàng hoàng, cho dù thế nào cũng nghĩ không thông, không hiểu sao thế cục lại phát triển thành dạng này.
- Đều vây quanh! Đợi lát nữa ai đi lên liền cạo chết!
Theo một tiếng Lục Diệp ra lệnh, đám người phân tán ra, vây quanh bên trong ba tầng bên ngoài ba tầng của lỗ sâu to lớn.
- Thể tu binh tu đứng phía trước, bảo vệ tốt pháp tu bên người, không cần vội vã xuất thủ, nghe hiệu lệnh của ta rồi ra tay, còn có, tuyệt đối không để rơi xuống, rơi xuống chắc chắn phải chết!"
Bên này vừa mới an bài tốt, Y Y liền chui ra từ phụ cận trên mặt đất, thật nhiều người lần đầu tiên thấy bản lãnh này của Y Y, đều ngạc nhiên không thôi.
- Đến rồi!
Y Y đứng ở bên người Lục Diệp, khẽ gọi một tiếng.
Phía dưới lỗ sâu truyền đến tiếng vang ầm ầm, nương theo động tĩnh từng đợt giao phong, là tu sĩ Thiên Sát Điện thuận theo từng đầu thông đạo trốn ra được.
- Nhanh lên đi!
Có người ở phía dưới gầm thét:
- Động tác của tất cả nhanh lên một chút!
Dây thừng rủ xuống bốn phía bỗng nhiên thẳng băng, theo dây thừng run run, lần lượt từng thân ảnh nhanh chóng leo lên từ bên dưới.
Độ cao vài chục trượng, nhưng mà các tu sĩ vẫn bò rất nhanh.
Tu sĩ đầu tiên bò tới chỗ cửa hang, lo lắng hô:
- Mau đỡ ta một tay.
Nói xong, chìa bàn tay ra.
Không ai kéo hắn, tu sĩ kia ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trước mặt đầy người, từ trên cao nhìn xuống quan sát hắn.
Chúng ta có nhiều người lưu tại phía trên như vậy? Trong đầu tu sĩ này không khỏi sinh ra nghi vấn, còn có, sao hắn chưa từng thấy qua những người này, vì cái gì mà bọn họ đều giơ linh khí lên?
Linh lực phun trào, vảy rồng mờ mờ hiện ra, có thể thấy được hỏa long gào thét bay múa, nương theo một tiếng ‘Giết’ rơi xuống, từng đạo thuật pháp và uy năng của linh phù ở bốn phía bắt đầu nở rộ, những người không biết thuật pháp, không có linh phù, liền giơ linh khí trèo lên cửa động chém về phía địch nhân.
Tiếng kêu thảm thiết trong nháy mắt vang lên, hết thi thể tu sĩ này đến thi thể tu sĩ khác rơi xuống, ngay cả những tu sĩ vẫn đang trong quá trình leo lên cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Biến cố vội vàng xuất hiện khiến các tu sĩ Thiên Sát Điện hoảng sợ bất an, ai cũng không biết phía trên rốt cuộc xảy ra chuyện gì, rất nhanh, liền có người cao giọng nói:
- Là người Hạo Thiên Minh.
Dám mai phục bọn họ ở chỗ này, cũng chỉ có người Hạo Thiên Minh, về phần là tông môn của nhà nào thì không rõ ràng.
Bởi vào thời điểm này, cơ hồ tất cả tông môn đều đang xử lý trùng triều, còn có người rảnh mà đi mai phục người khác?
Tin tức này rất nhanh truyền ra, tu sĩ Thiên Sát Điện may mắn sống sót tuyệt vọng.
Người Hạo Thiên Minh ở phía trên mai phục, phía sau bọn họ còn có một lượng lớn trùng tộc truy kích, hai mặt giáp công như thế, bọn họ làm gì còn đường sống?
Bên trong một cái lối đi ở gần cửa động, một binh tu cầm trong tay trường thương đẫm máu, người này là Trấn Thủ Sứ trụ sở Thiên Sát Điện, Hà Mãnh, tu sĩ thất trọng, khai khiếu hơn một trăm ba mươi.
Trước đây trùng triều bỗng nhiên trở nên mãnh liệt, làm xáo trộn bố trí ban đầu của Thiên Sát Điện, hắn bất đắc dĩ chỉ có thể hạ lệnh để tu sĩ nhà mình vừa đánh vừa lui, mặc dù phải bỏ ra một chút đại giới, nhưng cuối cùng an toàn rút về chỗ cửa hang, chỉ cần lui ra ngoài giữ vững miệng lỗ sâu, lại tu chỉnh một phen, Thiên Sát Điện còn có thể tái chiến, chỉ là trùng triều mà thôi, Thiên Sát Điện không biết đã ứng phó qua bao nhiêu lần.
Nhưng phía sau truyền đến linh lực ba động và từng tiếng kêu thảm hoảng sợ lại làm cho hắn phát giác được có chuyện không đúng, vội vàng cao giọng hỏi thăm, rất nhanh đã nhận được hồi âm.
Lại có người Hạo Thiên Minh phục kích ở phía trên cửa hang?
Đây là thế lực nhà ai mà lại phát rồ như vậy! Trùng triều bên trong trụ sở của bọn họ chẳng lẽ không cần để ý tới sao?
Cho dù cảm thấy việc này là không thể tưởng tượng nổi, nhưng Hà Mãnh rất nhanh ý thức được, tình cảnh lần này hỏng bét đến cực độ.
Trước sói sau hổ, Thiên Sát Điện bị kẹp ở giữa, sao có thể có tràng cảnh gì tốt được?