Cách trụ sở Bích Huyết Tông về hướng bắc khoảng năm mươi dặm có một sơn cốc, trong sơn cốc có một cái hố khổng lồ, rõ ràng là một cái lỗ sâu.
So sánh với tính huống của Bích Huyết Tông bên kia, sơn cốc này đã không có một ngọn cỏ, ngay cả mặt đất đều bị chà xát mất mấy tầng, khắp nơi trong sơn cốc có thể thấy màu xanh biếc của trùng huyết sau khi khô cạn, còn có một số chi gãy và thịt nát chưa thu tập.
Trên một ngọn núi ở phụ cận, mấy trăm tu sĩ Bích Huyết Tông ở chỗ này lặng lẽ mai phục, từng người đều có tâm tình vừa thấp thỏm vừa khẩn trương.
Nửa ngày trước, mọi người rõ ràng còn đang ở bên trong trùng ổ vui sướng thoải mái mà xoát lấy công huân, kết quả bỗng nhiên bị Hoa Từ dẫn tới nơi này, ngay sau đó Lục Diệp cũng chạy tới, đây hiển nhiên là muốn làm ra việc gì đó.
Chúng tu sĩ ẩn ẩn đã nhận ra ý đồ của Trấn Thủ Sứ và Phó Sứ nhà mình, nói không khẩn trương thì là giả giả, bởi vì trước đó, hành động quy mô lớn duy nhất mà bọn họ tham dự chính là trùng triều vừa xử lý.
Cũng may có kinh nghiệm trước đó, giữa các tiểu đội ít nhiều có một chút kinh nghiệm phối hợp, trùng triều mà bọn họ còn xử lý qua rồi, còn sợ chiến trận trước mắt sao?
Gió núi thổi đến, chúng tu sĩ tĩnh mịch.
Lục Diệp lặng lẽ dò xét một lát bên trong thung lũng kia, nhíu mày không thôi:
- Sao còn chưa đi ra?
Trước khi hắn ra, Thiên Sát Điện bên kia rõ ràng có dấu hiệu chống đỡ hết nổi, theo lý mà nói hẳn là phải ra từ sớm mới đúng, trừ phi bọn họ đã ổn định lại trận thế.
Nếu là như vậy, cũng chỉ có thể chủ động đánh ra, thừa dịp tu sĩ Thiên Sát Điện và trùng tộc kịch chiến, nhiệt tình đâm sau lưng bọn họ, giết sạch đám tu sĩ Thiên Sát Điện, thuận tiện xử lý trùng triều giúp người ta luôn, một mũi tên trúng hai đích.
Chẳng qua làm như vậy có phong hiểm không nhỏ, kịch chiến bên trong một thông đạo dưới lòng đất không tính là rộng rãi, phe mình rất dễ xuất hiện lượng lớn thương vong.
Cho nên Lục Diệp càng muốn chờ đám người Thiên Sát Điện lui ra ngoài hơn, giết bọn họ trở tay không kịp, chỉ cần ngăn chặn ở miệng hố kia, Bích Huyết Tông bên này có thể hình thành thế phối hợp với trùng triều, hai mặt giáp công, làm thịt tu sĩ Thiên Sát Điện bên trong cái hố.
- Hoa Từ, lần sau chúng ta phải cẩn thận một chút, không thể chỉ chú ý đầu mà không để ý mông.
Lục Diệp lại có chút cảm khái, bởi vì hắn phát hiện Thiên Sát Điện bên này có lưu lại mấy tu sĩ ở chỗ cửa hang, kể từ đó, nếu bên này có bất kỳ dị thường, bọn họ đều có thể kịp thời điều tra, đưa tin cho những người khác.
Trái lại Bích Huyết Tông bên này, trùng triều tới, tu sĩ toàn tông dốc toàn bộ lực lượng, toàn bộ trụ sở lập tức trở nên trống rỗng, thời điểm trước khi nhập lỗ sâu cũng là như thế, căn bản không để lại người bảo vệ bên ngoài.
Hoa Từ ở bên cạnh hắn u oán trừng mắt liếc:
- Ta có Chủng Ma Cô.
- Vậy là tốt rồi.
Trong lòng Lục Diệp ra quyết định lớn.
ấn ký chiến trường chợt có động tĩnh, Lục Diệp vội vàng điều tra, nhíu mày:
- Đến rồi!
Tin tức là do Y Y truyền đến, từ khi chưởng giáo thu nhận Y Y là đệ tử vì Bích Huyết Tông, Y Y liền có ấn ký chiến trường thuộc về mình.
Nàng là linh thể, nếu như nguyện ý, có thể từ thực hoá thành hư, tới vô ảnh đi vô tung, thích hợp nhất để làm tình báo điều tra dưới thế cục này.
Trước đó thời điểm Lục Diệp dẫn nàng tới, liền để nàng thâm nhập dưới đất đi điều tra tình huống, khổ sở đợi thật lâu, rốt cuộc cũng chờ được tin tức của Y Y.
Hắn bỗng nhiên đứng dậy, xoay người lên lưng Bạch Hổ, một tay kéo Hoa Từ cùng lên, quát khẽ:
- Đi!
Hổ Phách chạy vội, phóng thẳng xuống dưới núi, cuồng phong đập vào mặt, gợn lên mái tóc Hoa Từ.
Phía sau hai người, mấy trăm tu sĩ Bích Huyết Tông kéo theo tới, không hề hò hét to lớn, nhưng mấy trăm tu sĩ cùng hành động một chỗ, thanh thế vẫn cực kì kinh người.
Rất nhiều người trong số những tu sĩ này đều từng chịu cảnh bị hai thế lực Vạn Ma Lĩnh ức hiếp, không ít người thậm chí vì vậy mà bằng hữu tử vong, đối với Thiên Sát Điện và Phùng thị ở phụ cận, đương nhiên là bọn họ thống hận tận xương, dù là chưa từng bị người ta ức hiếp, trời sinh trận doanh đối lập cũng sẽ không khiến cho bọn họ sinh ra lòng đồng tình.
Chạy đến giữa sườn núi, Lục Diệp bỗng nhiên ngồi xổm ở trên lưng hổ, hô một tiếng bên tai Hoa Từ:
- Ta đi trước một bước!
Trận thế bên này quá lớn, rất dễ bị mấy tu sĩ Thiên Sát Điện bồi ở miệng hố sau phát hiện, đề phòng bọn họ truyền lại tin tức gì ra, cho nên trước đó phải giết bọn họ mới được.
Linh lực thôi động, phía sau mở ra một đôi cánh hỏa hồng sắc, Lục Diệp hóa thành một đạo lưu quang màu đỏ bay về bên kia.
Tu sĩ Thiên Sát Điện canh giữ ở cửa hang chỉ có năm người, giờ phút này đều có chút thất kinh, cũng không phải do phát hiện Bích Huyết Tông đột kích, mà là bọn họ đã liên hệ với sư huynh ở bên trong hố sâu, biết được tình huống ở trong đó rất không ổn, bây giờ tu sĩ bản tông đang vừa đánh vừa lui, đại khái là sắp lui ra ngoài.
- Tại sao có thể như vậy?
Một nam tử sắc mặt trắng noãn nói thầm:
- Không nên!
Thiên Sát Điện đã xử lý trùng triều như thế này rất nhiều lần rồi, tích lũy kinh nghiệm tác chiến phong phú, dù mỗi lần đều sẽ xuất hiện thương vong, nhưng cơ bản đều có thể xử lý thỏa đáng, đây là lần đầu bị trùng triều đánh lui.
- Theo Lưu sư huynh nói, trùng triều không biết tại sao bỗng nhiên trở nên mãnh liệt hơn rất nhiều, lúc này mới xuất hiện biến số.
- Phù phù...
Một người té quỵ dưới đất, lệ rơi đầy mặt, nhẹ nhàng nỉ non một câu:
- Tôn sư muội chết rồi...
Ngay sau đó hắn ôm lấy đầu chống đỡ:
- Tôn sư muội chết!
- Tỉnh lại đi Quách sư đệ, chết không chỉ một mình Tôn sư muội!
- Tôn sư muội chết rồi, ta sống còn có ý nghĩa gì!