Thời gian trôi qua, mấy trăm tu sĩ của Bích Huyết Tông không ngừng tiến vào từ tứ phương, giống như trước đó từng ứng phó với trùng tộc bên trong Trùng Cốc.
Lục Diệp du tẩu ở biên giới chiến trường, chợt có lúc xuất thủ, chém giết những trùng tộc thất trọng, phòng ngừa khả năng phe mình bởi vậy xuất hiện thương vong.
Nửa ngày sau, trùng tộc bên trong trùng tổ cơ hồ đều bị tiêu diệt toàn bộ sạch sẽ, tuy nói bên trên nhục bích ở bốn phía của trùng tổ, còn có túi thịt không ngừng vỡ tan, trùng tộc mới được ấp, nhưng thường thì số côn trùng này vừa nở ra, còn chưa kịp quan sát hoàn cảnh chung quanh đã phải cáo biệt với thế giới này rồi.
Giờ phút này Lục Diệp đang đánh giá một cái túi thịt cực lớn ở vị trí trung tâm của trùng tổ, túi thịt kia cao chừng một người lớn, phía trên trùng tổ ẩn ẩn những đường như mạch máu kéo dài về bốn phương, liên tục hướng về nhục bích ở các ngõ ngách của trùng thịt.
Trọng điểm ở đây không phải bản thân túi thịt, trọng điểm là ba con trùng tộc bát trọng thủ hộ cho túi thịt này.
Ba con trùng tộc này rõ ràng không giống lắm với mấy con trùng tộc bát trọng do Lục Diệp giết trước đo, trảo của bọn chúng hình răng cưa sắc bén hơn, giáp xác đen nhánh càng dày đặc, hình thể rõ ràng cũng to hơn so trùng tộc bát trọng bình thường một vòng lớn.
Bọn chúng còn chưa tới trình độ trùng tộc cửu trọng, nhưng so với trùng tộc bát trọng phổ thông thì bọn chúng không thể nghi ngờ là càng cường đại.
Đây chính là tình báo mà Lý Bá Tiên tiết lộ, mấy cái này là trùng tộc đặc thù, là một loại tồn tại giống như hộ vệ.
Sau khi được ấp ra, những con trùng tộc khác cũng sẽ theo bản năng điều khiển rời khỏi trùng tổ, ra bên ngoài thăm dò đồng thời gặm ăn hết thảy sinh cơ và năng lượng gặp được.
Nhưng mấy con hộ vệ này thì không, bọn chúng từ sinh ra đều thủ hộ ở trong sào huyệt, canh giữ ở bên cạnh túi thịt kia, một tấc cũng không rời.
Dù là Lục Diệp vừa mới giơ một vành mặt trời, dù là Bích Huyết Tông bên này giết trùng tộc đến thôn thiên ám địa thì bọn chúng cũng không để ý tới.
Bởi vì sứ mệnh của bọn chúng từ khi sinh ra chính là thủ hộ túi thịt cao bằng một người kia, chỉ cần không tới gần túi thịt kia trong phạm vi nhất định, dù những trùng tộc khác có chết hết, bọn chúng cũng vẫn thờ ơ.
Đối phó với trùng tộc cường đại như vậy, biện pháp tốt nhất đương nhiên là tất cả cùng nhau tiến lên, quần ẩu!
Giờ khắc này, ngoài túi thịt kia hai mươi trượng, đông đảo tu sĩ được chọn lọc tạo thành một vòng tròn, những tu sĩ này hoặc là bản thân nắm giữ thuật pháp, hoặc là có linh phù có thể vận dụng.
Nhân số không tính là nhiều, chỉ khoảng trăm người.
Giờ phút này tất cả đều ngầm thúc linh lực.
Lục Diệp nắm lấy thanh Vô Bính Đoản Đao, tâm niệm vừa động, Vô Bính Đoản Đao vù vù một tiếng, hóa thành một đạo lưu quang màu đỏ, đánh về phía một con trùng tộc hộ vệ ở trong đó, cùng lúc, Trần Dục cũng thúc giục uy năng ngự khí tự thân ở một phương hướng khác.
Lại có trên trăm đạo thuật pháp và uy năng linh phù, một mạch đập tới chỗ ba con trùng tộc hộ vệ kia
Tiếng vang ầm ầm truyền ra, linh lực ba động trong nháy mắt hỗn loạn đến cực điểm.
Nương theo âm thanh hí lên của trùng tộc, máu tươi xanh biếc bắn ra, ba con hộ vệ nhận khiêu khích lập tức giết ra.
Bọn chúng xác thực sẽ không rời khỏi túi thịt kia quá xa, nhưng nếu như bị công kích, chắc chắn cũng sẽ phản kích, cho nên lúc trước trong khi chiến đấu, Lục Diệp cố ý dặn dò đám người, tuyệt đối không nên đánh tới ba tên này, nếu không sẽ rất phiền phức.
Lưu quang nhận khiêu khích xuyên thẳng qua rồi quay lại, từ phía Lục Diệp vọt tới trên người con trùng tộc hộ vệ, lập tức thêm một đạo lại một đạo tổn thương xuyên qua, còn chưa chạy ra được mấy bước, nó liền ngã nhào trên đất, một lượng lớn thuật pháp và uy năng của linh phù bao phủ nó, nó muốn bò dậy, nhưng mà giáp xác trên người bay tán loạn, lộ ra huyết nhục xanh biếc bên dưới.
Cảnh ngộ của hai trùng tộc hộ vệ khác cũng giống như thế, dù thực lực của bọn nó so với tu sĩ Bích Huyết Tông cao hơn một mảng lớn, nhưng hơn trăm người đồng thời tấn công cũng không phải là chuyện mà bọn chúng có thể tiếp nhận.
Hai con trùng tộc hộ vệ chỉ chạy ra xa được mấy trượng liền ngã nhào xuống đất, không thể đứng dậy.
Chỉ có một con vọt tới trước đám người, nhưng cũng bị Hà Tịch Âm cầm đầu mấy cá thể tu ngăn lại, ngay sau đó dừng lại chém lung tung.
Bên trong hỗn chiến, không biết ai giết con trùng tộc hộ vệ này.
Có phương pháp ứng phó chính xác, quá trình giết ba con trùng tộc hộ vệ này liền trở nên rất đơn giản, đây cũng là kinh nghiệm mà các tu sĩ Cửu Châu trước kia đã dùng tính mạng mình để tổng kết ra.
Tiếng hoan hô truyền đến từ bốn phương tám hướng, mỗi người đều vui mừng hớn hở.
Cho dù trùng triều lần này khiến Bích Huyết Tông tổn thất mười mấy người, nhưng lần đầu tiên đối phó với trùng triều mà đã có thành quả như thế này vẫn khiến người ta mừng rỡ.
Trước đó khi nghe nói trùng triều tới, rất nhiều tu sĩ tu vi thấp đều lo lắng bất an, bởi vì mỗi một lần trùng triều tới đều sẽ chết rất nhiều người, nhưng bây giờ xem ra, đúng là có chuyện như vậy.
Những những người còn sống có ai là không thu hoạch được đầy đồ?
Trùng triều còn chưa hoàn toàn kết thúc, bởi vì trùng tổ còn chưa khô héo, chỉ có trùng tổ hoàn toàn khô héo, lần trùng triều này mới được tính là thực sự kết thúc, trước khi trùng tổ hoàn toàn khô héo, sẽ còn có trùng tộc không ngừng được ấp ra.
Lục Diệp tiến lên, đi đến chỗ túi thịt ở trung tam, nơi này là hạch tâm của toàn bộ trùng tổ.
Bàn Sơn Đao chém được hết thảy, chém túi thịt ra, mùi tanh gay mũi đập vào mặt đồng thời, còn có khí tức sinh mệnh làm cho người ta kinh hãi.
Hắn duỗi một tay ra, thăm dò vào bên trong túi thịt kia, tìm tòi một trận ở bên trong đó.
Âm thanh nhớp nháp khiến cho sắc mặt mấy tu sĩ có tâm lý và năng lực chịu đựng kém trắng bệch, che miệng chạy đến một bên.
Rất nhanh, Lục Diệp thu tay lại, trên tay nhiều thêm một khối thịt to bằng đầu nắm tay, hình dạng của cục thịt này không theo quy tắc nào cả, mặt ngoài mấp mô, không có mỹ quan gì cả, lại phảng phất như có sinh mệnh, không ngừng nhảy lên trên bàn tay của Lục Diệp
Sinh cơ nồng đậm tinh thuần truyền ra từ cục thịt này.
- Đúng là có thật.
Hắn khẽ thì thầm một tiếng, từ khi trùng tộc vừa ra khỏi trùng tổ, số lượng lớn sinh cơ bọn chúng gặm cắn được đa số đều hội tụ đến chỗ này, giúp cho việc ấp được càng nhiều căn nguyên của trùng tộc, vị trí cụ thể được chứa đựng chính là cái túi thịt trước mặt, cho nên nơi này mới là hạch tâm của trùng tổ, mới có hộ vệ đặc biệt thủ hộ.
Viên thịt trong tay Lục Diệp chính là sinh cơ và năng lượng do vạn vật hội tụ, giới tu hành Cửu Châu xưng là Sinh Cơ Hạch, tu sĩ không dùng đến thứ đồ chơi này, dù nó có kết hợp thể giữa sinh cơ khổng lồ và năng lượng tinh thuần, cũng chỉ thích hợp cho trùng tộc sinh sôi.
Bên trong túi thịt không chỉ có một cái Sinh Cơ Hạch, thời điểm Lục Diệp mới thò tay vào sờ, sờ được tận mấy cái, cụ thể có bao nhiêu, cần phải phá vỡ túi thịt kia mới biết được.
Chỉ cần phá vỡ túi thịt kia, lấy đi tất cả Sinh Cơ Hạch, như vậy trùng tổ nơi đây không có sinh cơ và năng lượng cung ứng, trong khoảng thời gian ngắn sẽ khô héo, trùng triều liền triệt để kết thúc.
Chẳng qua Lục Diệp không có ý định làm như vậy, tu sĩ Bích Huyết Tông trước mắt thu hoạch công huân bằng đường tắt thực sự quá ít, bây giờ hết thảy mọi thứ bên trong trùng tổ đều đang được khống chế, bảy trăm tu sĩ hội tụ, trùng tộc ấp một con liền bị chém chết một con, nơi này rõ ràng là một nơi tốt để có thể xoát công huân.
Cho nên chỉ quan sát Sinh Cơ Hạch kia một chút, Lục Diệp lại đưa nó trở về.
Chỗ túi thịt bị hắn phá võ thành lỗ hổng, thế mà cũng trong thời gian cực ngắn khôi phục như lúc ban đầu, có thể thấy được năng lực khôi phục cường đại của trùng tổ.
Sau đó mọi chuyện liền đơn giản, bảy trăm tu sĩ Bích Huyết Tông chỉ cần đợi ở chỗ này, không ngừng chém giết trùng tộc mới ấp ra, chờ trùng tổ hao hết tất cả Sinh Cơ Hạch là đủ.
Đã không còn chuyện gì cần đến hắn nữa, các tiểu đội phân tán bên trong trùng tổ, nhìn chằm chằm từng cái túi thịt trước mặt, trùng tộc ra một con liền chết một con...