Phải biết bây giờ hắn đã là thất trọng, linh khiếu một thân đã mở hơn một trăm, trữ lượng linh lực một thân sớm đã xưa đâu bằng nay.
Đổi lại hắn mà là ngũ trọng như trước đó, giờ phút này sợ là đã dầu hết đèn tắt.
Hắn lại không hoảng hốt, từ trong túi trữ vật lấy ra một cái bình ngọc, mở miệng bình ra, một ngụm uống cạn thứ đồ bên trong.
Hương vị có chút kỳ quái, giống như là rượu trái cây, lại có chút đắng chát.
Tức Quả Tửu.
Trước đó mang Tức Quả về từ Kỳ Hải Trung, dựa theo tứ sư huynh phân phó, giao cho Thủy Uyên xử lý.
Thịt Tức Quả bị Thủy Uyên dựa vào các loại dược liệu quý giá, ngâm chế thành loại tửu này, dưới sự xử lý như thế, có thể phát huy toàn diện tác dụng của thịt Tức Quả.
Thời điểm Thủy Uyên sư tỷ giao Tức Quả Tửu cho Lục Diệp đã nói với hắn, lấy tu vi thất trọng của hắn, một phần Tức Quả Tửu đại khái có thể giúp hắn khôi phục năm thành linh lực trong vòng ba mươi hơi thở.
Không giống với công hiệu khôi phục cường đại khi ăn trực tiếp thịt Tức Quả, thời gian khôi phục của Tức Quả Tửu dài ra, hiệu quả cũng thấp xuống.
Nhưng nó thắng ở số lượng nhiều.
Như Lục Diệp mới uống một bình chính là một phần, Thủy Uyên phân biệt giao cho hắn và Hoa Từ hơn ba mươi phần.
Nếu như không có Tức Quả Tửu làm cơ sở, vô luận như thế nào Lục Diệp cũng không thể không kiêng kỵ mà tiêu xài linh lực tự thân như vậy, trong thời gian ngắn tiêu xài linh lực đến mức không còn, đó chính là đang đi tìm chết.
Tức Quả Tửu vào bụng, phần bụng lập tức sinh ra cảm giác ấm áp, ngay sau đó linh lực khổng lồ tuần hoàn, tràn ngập bên trong linh khiếu, sau ba mươi hơi thở, Lục Diệp ban đầu chỉ còn lại ba phần linh lực, một lần nữa trở nên long tinh hổ mãnh.
Không ngừng trợ giúp tứ phương, còn dành thời gian chém giết trùng tộc bát trọng đuổi theo mình không thả.
Sau nửa canh giờ, thế công của trùng tộc rõ ràng là đã yếu đi rất nhiều, dù là trùng tổ vẫn không ngừng ấp ra trùng tộc mới, cũng không theo kịp tốc độ chém của các tu sĩ, trận tuyến ở khắp các cửa động cũng triệt để vững chắc, mà trùng tộc bát trọng đi theo Lục Diệp, giờ phút này cũng chỉ còn lại hai con, một con trong đó còn đang bị lưu quang ngự khí tra tấn đến dục tiên dục tử.
Theo một con trùng tộc bát trọng này ngã xuống, chỉ còn lại một con đuổi theo Lục Diệp thôi.
Mặt trời vẫn luôn chiếu sáng tứ phương bị dập tắt, Lục Diệp cũng rơi vào chỗ trước cửa hang của Khổng Ngưu, chân hắn bên này vừa mới hạ xuống, một con trùng tộc bát trọng duy nhât liền chém giết tới.
Lục Diệp rút đao, Phong Duệ linh văn gia trì, cạnh của Bàn Sơn Đao chém qua con trùng tộc đang nhảy vọt kia.
Máu tươi xanh biếc vẩy xuống, âm thanh hét lên của trùng tộc vang vọng, một trùng tộc thân dài ngã nhào xuống bên trên đất, nó nhảy vọt bên trên, giáp xác màu đen không có thể ngăn cản một đao sắc bén này được.
Gần như cùng lúc nó ngã xuống, Lục Diệp đã xoay người lên, trường đao đâm vào phần lưng của trùng tộc, xuyên qua cơ thể.
Trùng tộc giằng co, máu xanh phun ra bốn phía.
Bàn Sơn Đao dâng lên hồng quang, ở trên lưng nó kéo ra vết thương khổng lồ, chia nó thành hai nửa.
- Giết!
Khổng Ngưu bỗng nhiên hét lớn một tiếng, ngay sau đó, khắp nơi trong trùng tổ, tiếng la giết liên tiếp đáp lại.
Một canh giờ sau, tu sĩ ở chín cửa động đồng thời tiến vào, từng bước một áp chế phạm vi hoạt động còn sót lại của trùng tộc.
Lục Diệp lau khô Bàn Sơn Đao bên trên toàn vết máu, cất đao vào vỏ, thở phào một hơi.
Đại cục đã định! Không cần hắn lại xuất thủ, các tu sĩ trong môn thu hoạch công huân vốn đã không nhiều, Lục Diệp tự nhiên không cần thiết cướp đoạt với bọn họ.
- Hoa Từ tỷ, tỉnh lại nha!
Giọng nói của Nguyễn Linh Ngọc bỗng nhiên truyền đến từ một bên.
Lục Diệp đi qua, bó đuốc chiếu rọi xuống khu vực phụ cận, nhìn thấy Hoa Từ ngồi quỳ chân trên mặt đất, hai đầu chân dài khép lại, bắp chân hướng ra bên ngoài, hai mắt vô thần.
Nguyễn Linh Ngọc ở trước mặt nàng, đung đưa bờ vai của nàng.
- Thụ thương rồi?
Lục Diệp khẩn trương hỏi.
Nguyễn Linh Ngọc lắc đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung.
Mới nãy khi thế cục khẩn trương, Hoa Từ còn biểu hiện như thường, dẫn đầu đám sư đệ sư muội giết địch, bây giờ đại cục đã định, khẩu khí kia trong lòng nàng đã buông lỏng, trực tiếp hư mất.
Xác định Hoa Từ không thụ thương, trong lòng Lục Diệp mới thả lỏng, ngồi xổm trước mặt nàng, vỗ vỗ bờ vai của nàng:
- Chậm rãi thành quen, trùng triều không chỉ có một lần.
Ánh mắt Hoa Từ chuyển động, yên lặng nhìn hắn một cái, trong mắt đầy tràn tuyệt vọng...
- Bồi nàng, có tình huống gì lập tức gọi ta.
Lục Diệp phân phó Nguyễn Linh Ngọc một tiếng, quay người đi về phía sau.
Bây giờ mặc dù đại cục đã định, nhưng chỉ cần vẫn chưa tiêu diệt trùng tổ triệt để, thì vẫn không thể phớt lờ, nếu ở thời điểm này bỗng nhiên chết mấy người, đó mới thật sự oan.
Hơn nữa, nếu như tình báo mà tứ sư huynh cung cấp không có sai, vậy bên trong trùng tổ này, ít nhất còn có hai ba gia hỏa cường đại! Bọn chúng có lẽ chỉ là trùng tộc bát trọng, nhưng so với trùng tộc bát trọng lúc này thì lại càng cường đại hơn.