Giương mắt nhìn lại, chỉ thấy từng đạo quang mang thuật pháp lóe ra ở bên kia, còn có thiếu nữ hung manh đang gào thét!
- Trùng tộc thất trọng, nhanh ngăn nó lại.
Giọng nói Trần Dục vang lên.
Đối với sự phân chia thực lực của trùng tộc, bây giờ trong lòng mọi người cũng có chút hiểu biết, cái gọi là trùng tộc thất trọng, chính là trùng tộc tương đương với tu sĩ thất trọng.
- Người ta là nữ hài tử, Trần Dục sư huynh, ngươi quá phận rồi đấy! A, ta liều mạng với ngươi!
Lục Diệp chuyển qua một chỗ ngoặt, khi thấy khí huyết quanh thân Hà Tịch Âm tràn trề, cầm trong tay một mặt đại thuẫn ngang cao người đè vào phía trước, ở trước mặt nàng, một con bọ ngựa còn cao lớn hơn nàng đang huy động đường đao, đụng chúng tấm chắn kia tạo ra một tiếng vang, mỗi một đao rơi xuống, thân thể Hà Tịch Âm đều phải chịu từng trận chấn động.
Đừng nhìn dáng vẻ mềm mại đáng yêu của Hà Tịch Âm, kỳ thật nàng là cá thể tu!
Trước đó, thời điểm Lục Diệp biết chuyện này đã từng vô cùng kinh hãi, cũng không biết bên trong thân thể nho nhỏ này, sao lại có thể tích trữ khí huyết nhiều được như vậy.
Có nàng đứng vững đằng trước trùng tộc thất trọng kia, bọn người Trần Dục và Y Y đương nhiên có thể thả lỏng tay chân, từng đạo thuật pháp và uy năng ngự khí đánh ra, trong chớp mắt đã chém giết hết đám bọ ngựa kia.
Nhưng sau đó lại đến một con trùng tộc có hình thể to lớn.
- Mau lui lại, số lượng nhiều lắm!
Trần Dục rống to, động tĩnh bên này hiển nhiên là đã kinh động đến trùng tộc bên trong trùng tổ, mấy trùng tộc thất trọng, còn có rất nhiều lục trọng ngũ trọng đều bừng bừng xông lên.
Trước khi Lục Diệp đến, bọn họ đã vừa đánh vừa lui, lui ra ngoài một khoảng cách rất lớn.
- Thể tu chỉ có thể đứng đấy liều chết, không có đường lưu, ta vẫn trụ được!
Hà Tịch Âm cắn răng, bỗng nhiên thân thể chợt nhẹ bẫng, một bóng người từ sau lướt tới:
- Ai?
Vừa rồi trong nháy mắt đó, nàng cảm giác có người bắt lấy cổ áo nàng, trực tiếp quăng nàng bay đi.
Nhẹ nhàng rơi xuống đất, bình tĩnh nhìn lại, chỉ thấy vị trí ban đầu của mình đã nhiều thêm một thân ảnh, có lưu quang hỏa diễm đỏ hồng truyền lại từ hành lang, từng con trùng tộc ngã xuống trong tiếng hí lên.
Lúc linh lực trên trường đao chém xuống, trùng tộc thất trọng đang nhảy lên thật cao trực tiếp bị chém thành hai nửa. . .
- Lục Diệp!
Y Y ngạc nhiên kêu lên.
- Ngũ sư huynh!
Từng tiếng gọi truyền đến, Lục Diệp lắc lắc vết máu trên Bàn Sơn Đao, khẽ vuốt cằm:
- Trước hết giết đã!
Có hắn tiếp viện, cục diện vốn dĩ sắp sụp đổ lập tức ổn định, dưới lưu quang do ngự khí, từng con trùng tộc mất mạng, đám người một đường tiến về phía trước.
Lục Diệp không tiếp tục xuất đao nữa, ngự khí như vậy là đủ rồi, hắn thậm chí còn có thời gian rảnh đi quan sát Y Y và Hổ Phách.
Hổ Phách trưởng thành to lớn, từ trước đến nay sau khi tới Bích Huyết Tông đều ăn được uống được, mỗi ngày nuốt vô số linh đan, hơn nữa lại thường chạy đến tìm Lục Diệp lấy một đạo huyết tuyến bên trên lân giáp.
Bây giờ thực lực của Hổ Phách mạnh yếu không thể nào quan sát phân tích một cách trực quan được, nó dù sao cũng không phải tu sĩ, nhưng trong chiến đấu một thân yêu khí của nó ba động, không kém hơn bất kỳ một tu sĩ lục trọng nào, yêu khí màu vàng óng quấn quanh quanh thân, khiến toàn thân nó kim quang chói mắt, uy phong lẫm liệt, lúc miệng hổ cắn xuống, những trùng tộc có lớp vỏ ngoài cứng rắn cũng đều bị cắn nát, trảo to lớn đập xuống, trên người trùng tộc lập tức xuất hiện thêm một cái hố nhỏ.
Về phần Y Y. . .
Ban đầu nàng muốn học tập y thuật với Thủy Uyên sư tỷ, bởi vì Lục Diệp thường xuyên bị thương, cho nên mơ ước lớn nhất của Y Y chính là trở thành một y tu, kể từ đó, nàng có thể tùy thời tùy chỗ trị thương cho Lục Diệp.
Nhưng mà mộng tưởng cuối cùng cũng chỉ là mộng tưởng, sau khi bị hiện thực đánh cho một trận, mộng tưởng vỡ vụn, vì thế, trước đó tinh thần của Y Y đã chán nản mất vài ngày.
Về sau Thủy Uyên sư tỷ thấy tinh thần của nàng quá mức sa sút, liền đề nghị nàng học tập thuật pháp với chưởng giáo, vốn dĩ Y Y cũng không trông cậy gì lắm, kết quả lần này lại mở ra một chân trời mới. . .
Tính huống Y Y học tập thuật pháp rốt cuộc là thế nào, Lục Diệp vẫn luôn không hỏi thăm, nhưng phần lớn thời gian nàng đều đi theo bên người chưởng giáo.
Cho tới giờ khắc này, nhìn thấy từng đạo quang mang thuật pháp trên tay Y Y biến đổi nở rộ. . .
Kỳ thật trong lòng, chưởng giáo không chỉ một lần tán thưởng qua thiên phú của Y Y trên thuật pháp chi đạo, còn phỏng đoán trước khi Y Y tại hóa thành Trành Linh, bản thân nàng hẳn là một pháp tu, nhiều khi chưởng giáo chỉ cần dạy hai ba lượt là Y Y đã có thể thi triển được thuật pháp ra.
Nàng là Trành Linh xen lẫn với Hổ Phách, Hổ Phách mạnh bao nhiêu, nàng liền có thể mạnh bấy nhiêu, cho nên giờ phút này thực lực mà nàng biểu hiện ra, cũng tương đương với một cái pháp tu lục trọng.
Hơn nữa, bởi vì nàng là linh thể, không có thuyết pháp theo khuynh hướng ngũ hành, cho nên mặc kệ là thuật pháp thuộc hệ gì, nàng đều có thể thi triển ra.
Vấn đề lớn nhất của nàng chính là khôi phục lực lượng bản thân, làm một linh thể là không thể nào nuốt linh đan, nói nàng muốn khôi phục, chỉ có thể trốn ở bên trong cơ thể Hổ Phách, luyện hóa khí huyết của Hổ Phách.
Cho nên tổ hợp Hổ Phách và Y Y, nơi phát ra lực lượng đều là bản thân Hổ Phách, điều này lại làm tăng lên tiêu hao cho Hổ Phách.