Đáy động đã bị thanh lý ra một mảnh địa phương sạch sẽ, cả mặt đất đều bị Lục Diệp thi triển Hỏa Long Thuật nướng một lần.
Từ mấy đầu dây thừng rủ xuống từ bên trên, những tu sĩ tu vi không cao kia liền mượn dây thừng leo xuống, đương nhiên, mục đích quan trọng nhất là thuận tiện để chạy trốn. . .
Từng nhánh tiểu đội giơ bó đuốc đi về phía trong hố sâu.
Đây là lần đầu tiên Bích Huyết Tông ứng đối với trùng triều, cho nên nhiệm vụ chủ yếu trước mắt chỉ có hai cái, một cái là tìm được vị trí trùng tổ, chỉ cần tìm được trùng tổ, vậy thì những việc còn lại đều dễ làm.
Còn một nhiệm vụ là thăm dò hoàn cảnh dưới mặt đất, vẽ địa đồ không gian bên dưới lòng đất.
Trùng triều không chỉ có lần này, lần sau sẽ còn xuất hiện, chẳng qua vị trí của trùng tổ chắc chắn sẽ có biến hóa, bây giờ phí nhiều tinh lực một chút để vẽ địa đồ, lần sau có địa đồ tham khảo sẽ đỡ tốn thời gian công sức hơn nhiều.
Thời điểm trước đó Lục Diệp xuống đã phát hiện, dưới lòng đất này bốn phương thông suốt, rất nhiều đường rẽ, có thể so sánh với khoáng mạch của Tà Nguyệt Cốc, cũng không biết địa hình phức tạp như vậy hình thành như thế nào.
Trong hoàn cảnh thăm dò phức tạp như vậy, ít người chắc chắn không làm gì được.
Từ tận đáy lòng Lục Diệp cảm thấy may mắn, sau Linh Khê Trấn Thủ Chiến đã giúp cho trụ sở có thể thu nhận sử dụng không ít đệ tử và tán tu phụ thuộc, nếu không hiện tại căn bản trên tay không có người có thể dùng.
Chợt nhớ tới trước đó Thủy Uyên sư tỷ đã nhắc qua, nếu lỗ hổng thu nhận sử dụng đệ tử của Bích Huyết Tông đã mở, như vậy cứ dứt khoát mở lớn một chút, muốn Lục Diệp tận lực thu nhận đệ tử và tán tu để sử dụng, điều này có quan hệ với việc phát triển sau này của tông môn.
Bây giờ xem ra, chắc chắn là Thủy Uyên sư tỷ đã cân nhắc đến chuyện trùng triều rồi, vì vậy mới có thể cho Lục Diệp một đề nghị như vậy.
Lục Diệp lại thôi động linh lực, tạo dựng một mặt Tụ Linh linh văn to lớn ở chỗ này, nơi đây sẽ thành nơi cho những đệ tử ký danh và tán tu chữa thương khôi phục.
Mấy người cũng sẽ ở lại bảo vệ chỗ này.
Làm xong những việc này, Lục Diệp cũng không vội vã rời đi, mà trước hết khôi phục một trận đã, luyện hóa mấy hạt linh đan, cam đoan linh lực tự thân đã dồi dào, lúc này mới đứng dậy bước đi vào bên trong.
Dọc đường đi qua, khắp nơi đều có máu của trùng màu xanh lục, ngược lại không hề thấy thi thể trùng, tất cả đều đã bị thu hồi.
Rất nhanh đã tới chỗ rẽ thứ hai, Lục Diệp tùy tiện chọn một hướng đằng trước để đi.
Càng về sau, chỗ rẽ gặp phải lại càng nhiều.
Sau một nén nhang, hắn đã tới bên trong lối rẽ không một bóng người, lấy ra Bàn Sơn Đao, một bên giết trùng một bên thúc đẩy đi về phía trước, tìm kiếm địa hình đồng thời, lục soát vị trí trùng tổ.
Gặp phải thời điểm này, trong mê cung mà bốn phương đều thông suốt, chúng đệ tử và tán tu Bích Huyết Tông đang kịch chiến bên trong các lối rẽ cùng với trùng tộc.
Càng vào bên trong, trùng tộc gặp phải lại có hình thể càng lớn, cùng lúc đó, thực lực cũng càng ngày càng mạnh, kể từ đó, các đệ tử khó tránh khỏi việc sẽ bị thương, người bị thương thì lập tức thuận theo đường cũ lui về chỗ cửa hang, tiếp nhận sự chữa trị của Hoa Từ đồng thời lấy ra địa đồ mà tiểu đội tự mình vẽ được, giao cho Hoa Từ.
Hoa Từ bên này phụ trách tập hợp tất cả địa đồ rải rác lại, sau đó hợp vào chế thành một trương địa đồ trong lòng đất hoàn chỉnh.
Tiến triển cũng coi như thuận lợi, ngoại trừ không tìm được vị trí trùng tổ ra, mỗi một tiểu đội đều thu hoạch rất tốt, chẳng qua theo thực lực trùng tộc càng ngày càng mạnh, thương vong là điều không thể tránh được.
Kiếp sống của tu sĩ chính là như vậy, khắp nơi tràn ngập nguy hiểm, hôm qua mới nâng cốc vui mừng, mặc sức tưởng tượng về tương lai với đồng bạn, có lẽ hôm nay đã trở thành một bộ thi thể lạnh băng.
Một ngày sau, Lục Diệp đang đại sát tứ phương ở một lối rẽ thì nhận được tin đã tìm được trùng tổ, quả nhiên nhiều người thì hiệu suất sẽ rất cao!
Hắn lập tức trở về theo lối cũ.
Sau nửa canh giờ, dưới cửa vào của lỗ sâu, Lục Diệp một thân toàn là máu màu xanh trở về.
Hoa Từ xử lý một ít vết máu trên người cho hắn, Lục Diệp thôi động linh lực sấy khô quần áo ẩm ướt trên người, bốn phía được bó đuốc chiếu sáng, đi đến trước một cái bàn với Hoa Từ.
Bên trên cái bàn này bày biện một tấm bản đồ, đây chính là kết quả do bảy trăm tu sĩ Bích Huyết Tông mất một ngày thời gian để thăm dò.
Từ trên bản đồ kia có thể thấy được, số lượng lối rẽ ở dưới mặt đất rất nhiều, hơn nữa lại uốn uốn cong cong, không theo bất cứ một quy luật nào, rất nhiều lỗi rẽ đều thông với nhau.
Địa đồ cũng không được coi là hoàn chỉnh, có rất nhiều chỗ đều chưa được phản hồi bổ sung kịp.
Tay Hoa Từ điểm vào một vị trí:
- Vị trí của trùng tổ ở chỗ này, chẳng qua chỗ kia rất nguy hiểm, bây giờ Trần Dục đã dẫn đội chạy tới, Hổ Phách và Y Y cũng ở đó.
Lục Diệp ngưng thần dò xét địa đồ trước mặt, trong lòng dần dần hình thành một lộ tuyến rõ ràng trong đầu.
Hắn lại nhìn về phía một lộ tuyến khác trên địa đồ, mở miệng nói:
- Theo tứ sư huynh nói, trùng tổ là một không gian rất lớn ở dưới đất, bên trong không gian này có rất nhiều thông đạo nối liền với nhau, cuối cùng những thông đạo này đều sẽ hội tụ ở lối ra, cũng chính là nơi này của chúng ta, nhưng hình như không phải, xuất phát từ chỗ chúng ta, mặc kệ trải qua bao nhiêu lối rẽ, cuối cùng cũng chỉ hướng về một vị trí của trùng tổ.
Cho nên nếu như hoàn thành toàn bộ địa đồ, vậy trên từng đầu trên bản đồ đều đại biểu cho đường rẽ cong, sẽ hình thành một hình dạng giống như con thoi, mà hai đầu của con thoi, một đầu là lối ra của con thoi, một đầu là vị trí trùng tổ.
Trước mắt hình thể của con thoi này đã được vẽ hơn một nửa, đại biểu cho việc tiến độ thúc đầu của tu sĩ Bích Huyết Tông, chẳng qua hiện nay mới chỉ có một đường của con thoi có thể nối liền hai đầu, cũng chính là đại biểu cho đường cong nối với trùng tổ mà một đội kia tìm được.
Những đường cong khác đều đang trong quá trình tiến lên, có một số đường cong có tiến độ rất chậm, bởi vì thực lực tổng hợp không cao, có một vài đường thì không tệ, gần như sắp tìm đến chỗ của trùng tổ ở dưới đất rồi.
- Trước hết, ta tới chỗ trùng tổ bên kia nhìn xem.
Lục Diệp nói xong, quay người xâm nhập vào bên trong lỗ sâu.
Trên vách động dọc đường đi, thường thường cứ cách một khoảng cách đều sẽ có một bó đuốc đang được đốt. Loại vật chiếu sáng bình thường như thế này, gần như mỗi tu sĩ đều sẽ phòng hờ rất nhiều ở trong túi trữ vật, bởi vì ai cũng không biết lúc nào sẽ cần dùng tới, lo trước khỏi hoạ.