Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 314: Trùng động (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Sau nửa canh giờ, trụ sở Bích Huyết Tông vốn đã khôi phục rất nhiều nhân khí lập tức thanh tịnh trở lại, tất cả đệ tử ký danh và tán tu đều chạy tới Trùng Cốc cách đó mười dặm.

Mặc dù không có người trấn giữ trụ sở, nhưng cũng không cần lo lắng sẽ bị các tu sĩ của Vạn Ma Lĩnh công chiếm, Tiểu Khôi vẫn ở đó, có nó ở đó, nếu các tu sĩ của Vạn Ma Lĩnh dám tới chính là đang tìm đường chết.

Hơn nữa, bây giờ tai họa trùng triều đang càn quét toàn bộ chiến trường Linh Khê, e rằng không tông môn nào có dư sức để gây chuyện vào lúc này.

Cách đó mười dặm, trong Trùng Cốc, trận chiến đã nổ ra.

So với nửa giờ trước, trùng tộc trong Trùng Cốc lại tăng lên, lý do lớn nhất khiến trùng triều được gọi là thiên tai là vì tốc độ sinh sản và tốc độ phát triển của trùng tộc quá nhanh, miễn là có đủ năng lượng, chúng có thể trong một khoảng thời gian vô cùng ngắn biến thành một đại quân trùng tộc tiêu diệt vạn vật.

Vì vậy, nếu muốn đánh bại trùng triều, giai đoạn đầu là yếu tốt then chốt, miễn là có thể kiềm chế số lượng trùng tộc và không cho chúng có cơ hội phát triển.

Bảy trăm tu sĩ, tạo thành một trăm đột ngũ, dưới sự lãnh đạo của đội trưởng, phân tán ở bốn hướng của Trùng Cốc, chém giết trùng tộc, từng bước tiến về trùng động.

Thực lực của những côn trùng leo ra này không mạnh, so với tu sĩ, bọn chúng phần lớn chỉ tương đương với Linh Khê nhất nhị trọng, một số ít tương đương tam trọng, kích thước cũng không lớn, không giống như những trùng tộc Lục Diệp gặp được trong Thần cảnh, rất nhiều con có kích thước tương đương với hắn.

Những trùng tộc nhỏ ở đây chỉ to bằng nắm đấm, còn những con to cũng chỉ khoảng lòng chảo, ngoài ra chúng có chiêu thức tấn công đơn lẻ nên không khó để tiêu diệt.

Khó khăn duy nhất là có quá nhiều côn trùng, có trên vạn con bò khắp sơn cốc, mặt đất đều bị chúng gặm đi mấy tầng.

Linh lực kích động, các đội càn quét khu vực mình chịu trách nhiệm, chém từng trùng tộc, máu xanh nhanh chóng tràn ngập Trùng Cốc khiến nơi đây trở nên tràn ngập mùi gay mũi.

Khác với đội quét sạch trùng tộc từng tầng một, tiến từ ngoài vào trong, Lục Diệp đơn thương độc mã, một người một dao trực tiếp khoét một đường thẳng trong đại quân trùng tộc, khắp nơi đều là xác côn trùng.

Đối đầu với loại địch không đủ lớn và đông như vậy, Bàn Sơn Đao trong tay không hữu dụng lắm, dù chỉ dùng một dao một con thì số lượng giết cũng rất hạn chế.

Tuy nhiên, phương tiện giết kẻ thù của Lục Diệp không chỉ giới hạn ở Bàn Sơn Đao, hắn miễn cưỡng có thể coi là một pháp tu giả.

Hỏa Phượng Hoàng Thuật, Hỏa Long Thuật được thi triển luân phiên, linh lực thiêu đốt mỗi lần có thể giết chết một số lượng lớn côn trùng, đặc biệt là Hỏa Long Thuật, là thứ yếu trong Hồng Liên Xung Tiêu Quyết, đạo thuật pháp thứ hai tu vi thất trọng mới có thể tu hành, bất kể là uy lực hay phạm vi bao phủ đều lớn hơn nhiều lần so với Hỏa Phượng Hoàng Thuật. Tất nhiên, uy lực lớn, tiêu hao cũng lớn.

So sánh hai thuật pháp này, Lục Diệp chắc chắn rất hài lòng với thuật pháp Hỏa Long Thuật, bởi vì thuật pháp này không xảy ra sai sót gì cả.

Hỏa Phượng Hoàng Thuật cũng không biết tại sao lại bị hắn biến thành Hỏa Am Thuần, với hình dạng rất kỳ dị.

Hỏa Long Thuật rất đẹp mắt, thi triển ra, dường như thực sự có một con hỏa long đang bay lượn, ngay cả vảy trên thân rồng cũng có thể nhìn thấy mờ nhạt.

Sơn cốc thực ra không quá lớn. Lục Diệp đã nhanh chóng giết đến phía trước trùng động, nhìn xuống dưới thăm dò, đen kịt, liếc mắt không nhìn thấy đáy, trên vách trùng động, không ngừng có trùng tộc hình dáng khác nhau leo lên trên, dường như cảm nhận được sức sống của Lục Diệp, vài côn trùng nhảy lên và lao về phía hắn. Khi ánh dao lóe lên, những con côn trùng này đã bị chặt làm đôi trước khi chúng tới trước người Lục Diệp.

Suy ngẫm một chút,

Lục Diệp nhảy xuống, giữa không trung, trùng tộc từ tứ bốn phương tám hướng vọt tới, linh lực dâng trào khắp cơ thể, đánh bay toàn bộ trùng tộc vọt tới bay ra ngoài.

Ầm ...

Lục Diệp rơi xuống đáy động, ngẩng đầu ước chừng độ sâu, không quá sâu, khoảng vài chục trượng, là tin tốt.

Bên tai vang lên tiếng sột soạt bò lên, trùng triều vây quanh hắn từ tứ phía.

Linh lực bắt đầu khởi động, nhưng Lục Diệp vẫn không dừng lại, một đường giết sâu vào bên trong, một tay hắn cầm Bàn Sơn Đao, tay kia giơ cao chuôi đao của Bàn Sơn Đao.

Một chút ánh sáng trên chuôi đao chiếu ra mọi hướng.

Đây là lý do tại sao hắn lại cho thêm một linh văn ánh nắng trên chuôi đao, công dụng của linh văn này trong trận chiến không quá lớn, nhưng sử dụng nó ở đây là vừa đúng.

Để tiết kiệm linh lực, Lục Diệp cũng không dám thôi động uy năng ánh nắng quá mãnh liệt, chỉ để ánh sáng tỏa ra trong phạm vi mười trượng.

Sau một nén hương, bóng dáng của Lục Diệp từ trong động bay lên trời, với một đôi cánh đỏ rực phía sau thu hút sự chú ý.

Hắn bay qua Trùng Cốc và hạ cánh bên cạnh Hoa Từ, người đầy máu xanh.

Một vài tán tu chỉ có nhất trọng lập tức bước lên trước, lấy nước sạch, tắm rửa cho cơ thể của hắn.

Hoa Từ không tham gia chiến đấu, là y sĩ duy nhất trong trụ sở, nàng cần phải chữa trị cho đệ tử bị thương ở đây, nhưng trước mắt thời gian ngắn ngủi và trận chiến cũng không dài, cho nên căn bản không có ai bị thương.

Bên nàng có hơn chục người tụ tập, trong đó có mười người tu vi quá thấp chỉ có nhất trọng, tu vi như vậy khi ra trận rất dễ chết, cho nên đi theo Hoa Từ làm trợ thủ ở đây.

Những người khác thì có lòng phát triển theo hướng y tu, ở chỗ Hoa Từ học tập y thuật.

Điều này rất tốt, một tông môn phải có các bè phái khác nhau mới có thể phát triển, đặc biệt là bè phái y tu. Tuy rằng thực lực tổng thể của Bích Huyết Tông hiện tại tương đối thấp, tuy rằng chim sẻ nhỏ, nhưng lại có đủ nội tạng, trong tông môn cũng đa dạng bè phái.

- Tìm được chưa?

Hoa Từ bước tới, nhặt một chi của trùng tộc bị đứt lìa ra khỏi đầu Lục Diệp rồi ném sang một bên.

Lục Diệp lắc đầu.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 27%👉

Thành viên bố cáo️🏆️