Trong phòng luyện công, Lục Diệp thúc giục linh lực dẫn nhập vào thân đao, tâm niệm, khống chế Bàn Sơn Đao.
Khởi đầu không suôn sẻ, nhưng hắn nhanh chóng nắm bắt được một số nội dung chính theo lời dạy của tứ sư huynh. Bàn Sơn Đao được linh lực đỏ rực cuốn lấy lảo đảo như như một đứa trẻ tập tễnh tập đi.
Lục Diệp chưa kịp vui mừng thì linh lực quấn lấy Bàn Sơn Đao đã tiêu tán và rơi xuống một cách nặng nề.
Hắn nhanh chóng chỉnh lí tâm trạng và tiếp tục hành động.
Tiến độ của quá trình này rất chậm, tiêu hao không ít linh lực của bản thân, nếu không phải ở trong phòng luyện công, Lục Diệp thật sự không trụ được bao lâu.
Trong phòng luyện công, việc tiêu hao và gia tăng linh lực cơ bản có thể duy trì sự cân bằng, cho nên Lục Diệp luôn có thể giữ cho linh lực dồi dào, thậm chí có thể thừa sức mở ra linh khiếu.
Ngày tiếp theo càng dồi dào hơn ngày trước.
Trước đây, trên con đường tu hành Lục Diệp thường nghiên cứu thư điển hắn mang về từ chỗ Vân phu nhân, tiếp thu các loại kiến thức trên Linh Văn, sau đó xây dựng Linh Văn, sau đó mỗi ngày dành thời gian đến thần cảnh để chiến đấu , hiện tại ngoại trừ hai thứ này, còn có thêm một kĩ thuật ngự khí cần phải luyện tập.
Không chỉ vậy, sau khi căn cơ tu luyện đạt đến thất tầng, hắn còn có thể tu hành thuật pháp thứ hai được ghi lại trong Hồng Liên Xung Tiêu Quyết.
Thuật pháp thứ nhất là Hỏa Phượng Hoàng Thuật, hắn đã luyện tập khi còn ở tứ tầng, và thuật pháp thứ hai là Hỏa Long Thuật.
Có lẽ vì đã quen với việc xây dựng Linh Văn nên thứ thuật pháp này không làm khó được Lục Diệp. Đây cũng là lý do tại sao hắn bị người ta hiểu nhầm là pháp tu. Tốc độ làm phép của hắn không kém hơn pháp tu thật, nhưng có một số thay đổi, pháp tu thật không thể chỉ thành thạo một hai thuật pháp.
Lục Diệp mất một gần nửa ngày mới có thể thi triển ra Hỏa Long Thuật, đơn giản hơn rất nhiều so với ngự khí.
Thuật pháp có thể thi triển ở thất trọng chắc chắn là mạnh hơn rất nhiều so với Hỏa Phượng Hoàng Thuật, và tiêu hao cũng lớn. Sau khi Lục Diệp tìm kiếm chỗ không người ở trụ sở thử uy lực của Hỏa Long Thuật, liền không còn tâm tư đặt trên chuyện khác nữa.
Đối với hắn mà nói, nếu đã tuyển định con đường binh tu, hắn đương nhiên phải đi đến cùng, có mấy loại pháp thuật có thể bàng thân, cũng không cần nghiên cứu quá sâu.
Trọng tâm hiện tại của hắn căn bản là dùng trên kĩ thuật ngự khí, căn cơ tu luyện của hắn đã đạt tới thất trọng, còn không biết ngự khí thì làm sao có thể đấu với người khác?
Mỗi ngày vẫn đi vào thần cảnh một lần, mặc dù mỗi lần vào phải tốn năm mươi điểm công huân, nhưng kinh nghiệm chiến đấu sống chết tích lũy trong đó thì bao nhiêu công huân cũng không đổi được.
Điều khiến Lục Diệp bi phẫn là sau khi tới thất trọng, sau khi bước vào thần cảnh, hắn lại bắt đầu đối phó với những côn trùng có hình dạng kỳ lạ đó. Có điều côn trùng lần này từ trong sương mù chạy ra không như tu sĩ lục trọng nữa, mà ngang hàng với tu vi của hắn, mỗi một con đều là thất trọng.
Như vậy xem ra, những côn trùng gặp phải trong thần cảnh thực sự có liên quan đến tu vi bản thân.
Kết hợp với kinh nghiệm trước đây của mình, Lục Diệp có lẽ cần phải sau khi giết tất cả chín trạm gác trong một lần, trong sương mù mới xuất hiện tu sĩ chiến đấu với hắn.
Hắn vừa mới thăng cấp lên thất trọng, còn đang luyện kĩ thuật ngự khí, muốn giết chín trạm gác trong một hơi, khó vô cùng, cũng chỉ có thể từ từ.
Thời gian trôi qua, đã qua năm ngày, Lục Diệp hơi không chịu nổi nữa, chủ yếu là bởi vì mấy ngày nay tiến độ tu luyện ngự khí rất chậm.
Hắn không phải là người không chịu nổi đả kích, chỉ là hôm qua sau khi nhìn thấy kĩ thuật ngự khí của Trần Dục, hắn không khỏi có chút tự bế.
Bây giờ thất trọng trong trụ sở, ngoài hắn ra chỉ có Trần Dục, tự nhiên Lục Diệp muốn xem những người khác ngự khí như thế nào nên đã gửi tin tức cho Trần Dục, yêu cầu hắn đến biểu thị một chút, kết quả người ta ngự khí lưu bay lên, linh khí đó hóa thành lưu quang lấp lánh,bay tới lui trong vòng ba mươi trượng, nhẹ như một con chim.
Phút cuối, Trần Dục còn nói kĩ thuật ngự khí của hắn không được tao nhã cho lắm, ở trước mặt Lục Diệp lại thấy xấu hổ.
Nếu như ngự khí của Trần Dục kém cỏi như hắn nói, vậy thì Lục Diệp cảm thấy bản thân mất mặt xấu hổ, từng hỏi Trần Dục, sau khi mọi người tấn thăng lên thất trọng, chỉ cần ba ngày là có thể miễn cưỡng tu thành kĩ thuật ngự khí. Nhìn lại chính mình ...
Trở lại trụ sở, đi đến chỗ nhị sư tỷ xin một bữa cơm.
Tâm tình ứ đọng, lấy gì giải sầu, duy chỉ có ăn.
Dường như nhìn thấy điều gì đó, Thủy Uyên vừa gắp đồ ăn cho hắn vừa hỏi:
- Chỗ trụ sở có chuyện gì khiến ngươi phiền lòng sao?
- Không.
Lục Diệp trả lời một cách mơ hồ.
- Vậy thì xảy ra chuyện gì?
Thủy Uyên khó hiểu, ôn nhu hỏi.
Lục Diệp nuốt thức ăn vào miệng, thở dài nói:
- Ta phát hiện ta không có thiên phú ngự khí, người khác có thể làm được trong ba ngày, e rằng ta một tháng cũng không làm được.
Thủy Uyên nói:
- Thước có độ dài, tấc có độ ngắn, ai cũng có sở trường của mình, tiểu sư đệ có thiên phú cao trên Linh Văn như vậy, Vân phu nhân khen ngươi không dứt miệng, ngươi vẫn có thể vượt cấp giết địch, nhưng một người không thể giỏi tất cả mọi thứ, vì vậy đừng quá lo lắng.
Mặc dù trong tông môn có thêm rất nhiều đệ tử, nhưng Thủy Uyên vẫn kêu Lục Diệp là tiểu sư đệ, đối với nàng mà nói, ba chữ “tiểu sư đệ có ý nghĩa vô cùng đặc biệt, bởi vì có tiểu sư đệ này, Bích Huyết Tông mới có thể tiếp tục.
- Đạo lý ta đều hiểu, nhưng luôn có chút không cam lòng.
- Vậy ...ăn tối xong ta chỉ điểm cho ngươi? Mặc dù thiên phú ngự khí của ta không cao bằng tứ sư huynh của ngươi, nhưng vẫn không tệ.
Nàng đường đường là một Hồ Cảnh, ngự khí há có thể tệ? Sở dĩ lúc trước Lục Diệp thỉnh giáo Lý Bá Tiên không phải là vì muốn lười biếng, mà là thiên phú của Lý Bá Tiên đối với ngự khí thật sự rất cao, tu sĩ bình thường lúc vừa tấn thăng thất trọng, bình thường đều ngự sử một linh khí, theo sự tăng lên của tu vi và linh lực mình nắm trong tay mà số lượng ngự khí có khả năng cũng sẽ dần tăng lên.
Nhưng sau khi Lý Bá Tiên tấn thăng thất trọng, trực tiếp ngự khí chín đạo, khả năng kiểm soát linh lực của hắn đã đạt đến một loại trình độ không thể tưởng tượng, đây là một trong những lý do khiến kiếm chủ của Bắc Huyền Kiếm Tông coi trọng hắn.
Con đường ngự khí của Lý Bá Tiên, hỗ trợ cho thân phận kiếm tu của hắn, là lý do tại sao hắn có thể lấy Thiên cấp bát trọng chiếm vị trí thứ mười trong Linh Khê Bảng. Lần trước Yến Hình đấu với hắn, hắn đã bị hàng trăm đạo kiếm quang trực tiếp đánh cho hoài nghi nhân sinh.
Sau khi ăn cơm xong, Thủy Uyên cùng Lục Diệp đi tới sân rộng, đứng cách ba mươi trượng, cười nói:
- Tiểu sư đệ, cứ việc ngự khí tấn công qua đây.