Nói xong, nàng lại phất tay một cái, mang tới mười mấy quyển sách, giao cho Lục Diệp mang đi.
Một lát sau, tỳ nữ kia tới hộ tống Lục Diệp dời đi.
Hắn xoay người, nói cám ơn, lại mở miệng nói:
- Xin hỏi cô nương xưng hô như thế nào?
Mỗi lần tới đều nhìn thấy tỳ nữ này, nhưng Lục Diệp còn không biết người ta gọi là gì, về sau không tránh khỏi sẽ có chút liên hệ, Lục Diệp liền muốn hỏi tên của người ta một chút.
Bỗng nhiên kia tỳ nữ chỉ khẽ mỉm cười với Lục Diệp, cũng không đáp lời.
Lục Diệp nhìn nàng một hồi, ôm quyền nói:
- Cáo từ!
Một cái tiểu cô nương tốt thế kia lại là một kẻ điếc, quá đáng thương.
Cưỡi Hổ Phách trở về Thủ Chính Phong, chưởng giáo đang đứng dưới quảng trường, ngước đầu nhìn lên lấy diễm cờ, biểu tượng Bích Huyết Tông.
- Chưởng giáo.
Lục Diệp tiến lên hành lễ.
Chưởng giáo giống như mới phát hiện ra hắn, xoay người:
- Từ Minh Tâm Phong trở về?
- Vâng.
- Ừm, đi học học linh văn chi đạo cũng không tệ.
Chưởng giáo gật đầu, nhìn trái phải một chút, giảm thấp thanh âm nói:
- Vân phu nhân có từng đề cập qua lão phu trước mặt ngươi hay không?
Lục Diệp lập tức xoắn xuýt, không biết trả lời thế nào, cuối cùng vẫn đàng hoàng nói:
- Chưa từng.
Sắc mặt chưởng giáo rõ ràng có chút thất lạc.
Lại vấn đáp vài câu cùng chưởng giáo, lúc này Lục Diệp mới rời đi.
Tiến vào trụ sở, trốn vào bên trong phòng luyện công, Lục Diệp vẫn như cũ trước tiên tạo dựng Tiểu Lậu Đấu ở bên trong linh khiếu của mình, hoán đổi công pháp, nuốt linh đan.
Lúc này mới bắt đầu tạo dựng linh văn Ba Mươi kia.
Linh văn phun trào trên lòng bàn tay, hóa thành cái âm nguyên đầu tiên, tiếp theo khảm hợp nhất với cái dương nguyên...
Tạo dựng linh văn chú trọng vào việc một mạch làm ra, không thể gián đoạn, nếu không tất nhiên sẽ thất bại, đồng thời cần có sự khống chế cực kỳ tinh chuẩn với linh lực của mình, nếu không thì không thể nào thành công.
Trước đó mặc dù Lục Diệp có thể tự nhiên hoán đổi hai nguyên tố âm dương, nhưng đây chỉ là một cái cơ nguyên mà thôi, bây giờ bắt đầu tạo dựng linh văn Ba Mươi này, lập tức cảm nhận được gian nan trong đó.
Cái này không giống với linh văn là trước đó hắn tạo dựng, những linh văn hắn tạo dựng từ Thiên Phú Thụ, chỉ cần tâm niệm vừa động, trong nháy mắt linh văn liền thành hình, bởi vì tất cả những linh văn kia đều huyền ảo, đều đã thông qua lá cây gánh chịu khắc sâu vào trong đầu hắn.
Đây cũng là nguyên nhân giúp hắn có thể cấp tốc hoàn thành nhiệm vụ mà Vân phu nhân bố trí, hắn có ưu thế mà Linh Văn Sư khác không có, đó chính là hắn đã thành công tạo dựng qua rất nhiều linh văn, bên trên linh văn chi đạo đã có cơ sở đặc biệt.
Lần thứ nhất thử, hắn chỉ tạo dựng ra ba cơ nguyên liền thất bại, bởi vì linh lực không đủ ổn định.
Ngay sau đó lần thứ hai thử.
Lần thứ ba...
...
Sau nửa canh giờ, Lục Diệp nổ tung.
Dù là hắn đã nhiều lần trấn an mình, muốn tâm bình khí hòa, không nên gấp gáp, nhưng cứ lần lượt thất bại, vẫn không khỏi sinh ra một loại xúc động muốn đánh người.
Miễn cưỡng giữ vững được thêm nửa canh giờ, tâm tính của hắn đã hoàn toàn sập.
Hít sâu một hơi, hắn lấy ra hai kiện đồ vật từ trong túi trữ vật, một cái là hạt Tức Quả, một cái là Bàn Sơn Đao.
Đám xú trùng kia, ba ba tới thăm các người!
Tốn hao năm mươi điểm công huân để tiến vào bên trong thận cảnh, đại khai sát giới!
Mấy ngày nay gần như mỗi ngày Lục Diệp đều sẽ tiến đến một lần, bên trong mỗi lần huyết chiến kia rèn luyện kỹ xảo đấu chiến tự thân, sau đó hắn phát hiện quái vật hắn gặp bên trong Thận Cảnh không chỉ có bọ ngựa, còn có một con kiến thân dài, con châu chấu cao cỡ nửa người, còn có nhện, còn có những con côn trùng khác có tạo hình kỳ quái, không biết tên là gì.
Cơ bản là mỗi lần tiến đến đều gặp phải những con quái vật không giống nhau, mỗi một lần tiếp xúc cùng với đám quái vật mới đều sẽ ăn chút thiệt thòi, bởi vì quái vật nơi này đều có năng lực đặc biệt của riêng mình, tỉ như nói con quái vật giống như kiến kia, sau khi chết chảy ra máu tươi có tính ăn mòn cực kì mãnh liệt, tình huống bị châu chấu gây thương tích còn phiền toái hơn, miệng vết thương kia sẽ có trừng của ký sinh trùng, không bao lâu liền nở ra một đám châu chấu nhỏ.
Còn có một loại côn trùng có thể phun ra nọc độc, toàn thân côn trùng mọc đầy gai, trông cứ như con nhím, sau khi mấy cái gai kia được kích phát, sức sát thương cực kỳ mạnh.
Điều này dẫn đến mỗi lần Lục Diệp cơ bản đều chiến tử trong sự vây công của chín con quái vật, tình huống tốt nhất là hắn giết chết năm con, kết quả bị bốn con còn lại vô tình vây giết, tử trạng thảm liệt.
Lần này tiến đến gặp phải con côn trùng giống nhím kia, đánh tới cuối cùng, lúc chín con quái vật cùng ra trận, gai xương bay lượn đầy trời, dù Lục Diệp không ngừng thôi động Ngự Thủ linh văn cũng đỡ không nổi.
Chẳng qua trước khi chết hắn vẫn giết được sáu con quái vật.
Ngay lúc này hắn thấy mình có chút tiến bọ, Lục Diệp có cảm giác chỉ cần đến thêm hai lần nữa là hắn có thể giết qua cửa này.
Đi ra từ trong Thận Cảnh, mặc dù đầu đau đớn, nhưng tâm tình tích tụ tốt lên rất nhiều.
Phương thức phát tiết cơn buồn bực tốt nhất là đi đánh người, hoặc là bị người đánh.