Lúc đường cắt đến, Lục Diệp đã hạ thấp người trượt dưới thân con bọ ngựa này, Bàn Sơn Đao trong tay chém ra một đạo đao quang.
Máu trùng xanh biếc vẩy ra, nội tạng rơi xuống, phù phù một tiếng, con bọ ngựa khí thế hùng hổ mà đến đã rơi xuống sau lưng Lục Diệp, toàn bộ thân thể gần như bị một đao chém thành hai nửa.
Đây chính là sát thương một đao của Lục Diệp khi được Phong Duệ gia trì, trong trường hợp cùng cảnh giới mà bị chém trúng hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Chẳng qua chưa đợi hắn ổn định thân hình, bên trong sương mù lại truyền ra động tĩnh như thứ gì đó đang bò, ngay sau đó, hai con bọ ngựa từ trong sương mù giết ra, gần như đồng thời đánh về phía Lục Diệp.
Lục Diệp cố ý muốn thử một chút uy năng của linh văn mới, phía trên hai chân bỗng nhiên hiện ra quang mang, Phong Hành gia trì, tốc độ chạy đột ngột tăng, lập tức lẻn đến trước mặt một con bọ ngựa, nhấc đao chém xuống, một đao kia tránh khỏi trường đao mà đối phương đánh ra để ngăn cản, đầu lâu vỡ vụn.
Con thứ hai đã đánh tới, hắn lập tức quay người, một đao bổ ra, vừa lúc bị đường đao của con bọ ngựa ngăn lại.
Trọng Áp linh văn vô thanh vô tức gia trì lên Bàn Sơn Đao, con bọ ngựa vốn là về mặt sức mạnh đã có không chống đỡ nổi lập tức bị ép đến thân thể lảo đảo, Lục Diệp thuận thế một đao đâm thẳng, hơn phân nửa thân của Bàn Sơn Đao đều đâm vào bên trong giác hút của bọ ngựa, lúc rút đao, con bọ ngựa kia vặn vẹo nhúc nhích trên mặt đất, bên trong giác hút truyền đến ra tiếng tê tê.
Lục Diệp thở hổn hển, trong sương mù lần nữa có động tĩnh truyền ra, rất nhanh, ba con bọ ngựa từ ba cái hướng khác nhau thoát ra...
Từ khi cuộc chiến bắt đầu đều không dừng lại, số bọ ngựa mà Lục Diệp cần ứng phó cũng tăng lên, mỗi lần đều sẽ thêm một con đi ra.
Tất cả mọi thứ ở nơi này đều vô cùng chân thật, thời điểm Lục Diệp đang chém giết những con bọ ngựa kia, có thể ngửi được hương vị máu tươi gay mũi của bọn chúng, những huyết dịch kia rơi lên người, cũng có xúc cảm rất chân thực, thậm chí ngay cả vết thương của hắn, cũng sẽ có máu tươi đỏ thắm chảy ra.
Lục Diệp không biết Thận Cảnh mà mình và hạt Tức Quả liên thông rốt cuộc là địa phương nào, nhưng hết thảy nơi này đều không có gì khác biệt với ngoại giới.
Khác biệt duy nhất chính là sau khi chết trận ở chỗ này sẽ không thật sự chết đi, hơn nữa thi thể bọ ngựa mà hắn chém giết trong thời gian rất ngắn sẽ biến mất không thấy gì nữa.
Nơi này dường như chính là một nơi chuyên để tu sĩ đến rèn luyện kỹ xảo chiến đấu tự thân.
Hắn lúc ấy cho Thủy Uyên thử một chút, Thủy Uyên cũng nói đó là cái gì.
Có thể rèn luyện kỹ xảo chiến đấu tự thân ở trong môi trường này, đối Lục Diệp mà nói quả thực là ước mơ tha thiết, tu vi của hắn tăng lên quá nhanh, thời gian tu hành quá ngắn, điều này sẽ dẫn đến kinh nghiệm giao thủ của hắn và tu sĩ khác không nhiều, dù là trước đó hắn một đường giết tới, cũng vẫn không bù được khuyết điểm về phương diện này.
Nhưng nếu có Thận Cảnh thì lại khác, mặc dù đối thủ ở nơi này là bọ ngựa, không phải tu sĩ, nhưng cảm giác khi du tẩu trên bờ vực sinh tử, đau đớn khi thụ thương cũng giống như nhau.
Ở loại địa phương này, Lục Diệp có thể thỏa thích thi triển sở học tự thân, ở trong lúc chiến đấu tìm kiếm những thiếu sót của bản thân mình.
Bọ ngựa dần dần gia tăng lên chín con, Lục Diệp có cảm giác mình đã nhanh đến cực hạn, trong một mảnh phạm vi nhỏ như vậy, dù hắn sử dụng linh văn tự thân ra đến các loại hoa văn khác biệt, cũng khó tránh khỏi vận mệnh bị quần ẩu, đường đao sắc bén lưu lại từng đạo vết thương sâu tới xương trên cơ thể hắn, thậm chí ngay cả phần bụng đều bị rạch ra, nội tạng rơi xuống.
Cuối cùng, Lục Diệp sau khi chém chết ba trong chín con bọ ngựa đã bị một thanh đường đao đâm xuyên qua đầu!
Trong nháy mắt đó cảm giác tử vong cực kì chân thực.
Trong phòng luyện công dành riêng, Lục Diệp bỗng nhiên mở mắt ra, miệng mở lớn thở dốc, dù đã từng có kinh nghiệm lần trước, biết sau khi mình tử vong ở trong Thận Cảnh thì sẽ không chết thật, nhưng vẫn có cảm giác tim đập nhanh một cách mãnh liệt.
Đồng thời trong đầu bị đâm vô cùng đau, dường như có một cây châm đâm vào bên trong.
Đây cũng là lý do vì sao sau khi hắn đưa Hoa Từ thử hạt Tức Quả, biểu cảm nữ nhân kia nhìn hắn lại u ám như vậy.
Cảm giác tử vong thật đáng sợ, cho dù là ai cùng không muốn thử qua.
Hắn kiểm tra bản thân, thương thế bên trong Thận Cảnh cũng chưa từng xuất hiện, chẳng qua linh lực tự thân lại tiêu hao rất nhiều, như thế xem ra, tất cả những cái khác bên trong Thận Cảnh đều là giả, duy chỉ có linh lực tiêu hao và sự mỏi mệt tích lũy là thật.
Đồng thời sau khi tử vong, trong đầu cũng sẽ đau đớn, có thể nguyên nhân là do tâm thần đã có chỗ bị hao tổn.
Cho nên sau mỗi lần tiến vào Thận Cảnh, trong thời gian ngắn cũng không thể tiến vào lần thứ hai, cần một ngày để tu dưỡng.
Tác dụng của hạt Tức Quả thiên kì bách quái, cũng không cố định, mặc dù Lục Diệp đạt được hạt Tức Quả này không liên quan gì đến linh mạch dồi dào, cũng không thể tăng lên hiệu suất tu hành, nhưng khả năng lần lượt trải qua cảm giác tử vong bên trong đó, từ đó tăng lên kỹ xảo chiến đầu của mình lại là chỗ tốt không gì sánh được.
Ánh mắt của tứ sư huynh thật sự là tốt, lúc ấy trên Tứ Quả Thụ có chín quả, thế nhưng hắn lại chỉ lấy cái quả này.
Tiếp tục tu hành, khôi phục linh lực, lại lấy từ trong túi trữ vật ra đồ ăn để bổ sung thể lực.
Cuộc sống ngày ngày trôi qua, Lục Diệp ngoại trừ ngẫu nhiên về bản tông một chuyến, hưởng thụ mỹ thực do Thủy Uyên sư tỷ làm ra, thì vẫn một mực luyện công trong phòng, nghiên cứu thư điên mang về tử chỗ Vân phu nhân, tạo dựng hai nguyên tố âm dương, mỗi ngày đều tiến vào bên trong Thận Cảnh chặt bọ ngựa, ngày tháng trôi qua quả thực phong phú.
Sau khi chậm rãi quen thuộc phương thức chiến đấu của những con bọ ngựa kia, Lục Diệp tiến bộ cũng rất nhanh, hắn có thể sử dụng thời gian ngắn nhất, tiêu hao ít nhất để chém giết những đại gia hỏa kia, đồng thời ở trong lúc kịch chiến, hắn cũng có thể dần dần vận dụng tự nhiên những linh văn mình mới có được.
Thẳng đến năm ngày sau, Lục Diệp mới ra khỏi phòng luyện công, vẫn như cũ hỏi thăm đệ tử phòng thủ bên trong Thiên Cơ Điện, sau khi xác định trụ sở vô sự, liền trở về bản tông.
Tìm đến Hổ Phách, cưỡi nó thẳng đến Minh Tâm Phong.
Mười mấy quyển thư điển kia đều đã được xem hết, tạo dựng hai nguyên tố âm dương và hoán đổi cũng đã đạt tới yêu cầu của Vân phu nhân, là thời điểm tiến hành bước kế tiếp.