Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 302: Thận cảnh (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Lục Diệp không tới phòng luyện công của chính mình mà thoáng phân biệt một chút, đi tới bên ngoài một gian phòng luyện công, trực tiếp vận dụng mình quyền hạn trấn thủ của mình, mở cửa phòng ra.

Một thiếu nữ tu hành ở ngay bên trong giật mình:

- Ngũ sư huynh, ta làm chuyện gì sai sao?

Ngay sau đó giống như nhớ tới cái gì, hai tay ôm đầu ngồi xổm ở nơi đó:

- Ta cũng không tiếp tục đi quấy rối lục sư tỷ, ta không phải là muốn đoạt nữ nhân với ngươi, không nên đánh ta!

- Ừm?

Giống như nghe được thứ gì đó ghê gớm?

Một lát sau, Lục Diệp lưu lại một đạo Tụ Linh linh văn bao trùm lên một mặt của vách tường, quay người đi ra ngoài, để lại một thiếu nữ cặp mắt mất đi tiêu cự.

Phòng luyện công nhiều như vậy, trong lúc nhất thời Lục Diệp không có cách nào bố trí Tụ Linh linh văn ở tất cả các phòng luyện công, chỉ có thể rảnh rỗi liền tới bố trí một chút.

Mục tiêu ban đầu là bố trí cho mỗi gian phòng phòng luyện công một đạo Tụ Linh linh văn, về sau sẽ chậm chậm gia tăng lên hai đạo, ba đạo.

Bố trí xong mấy gian phòng luyện công, Lục Diệp tiến vào phòng luyện công của mình, dùng linh lực còn lại bên trong cơ thể của mình tạo dựng ra Tiểu Lậu Đấu bên trong linh khiếu, cắt đổi công pháp thành bữa ăn cho Thao Thiết, ném vào trong miệng nó hai hạt Uẩn Linh Đan.

Một bên tu hành, một bên nghiên cứu thư điể mang về từ chỗ Vân phu nhân, thỉnh thoảng lại tạo dựng âm nguyên và dương nguyên trên ngón tay của mình, tăng cường luyện tập.

Tiêu hao hết linh lực vừa mới khôi phục, sau khi linh lực trụ sở nồng đậm, vô luận khôi phục hay tu hành, hiệu suất đều tăng lên nhiều gấp đôi so với trước đó.

Lục Diệp cảm thấy nếu mình toàn tâm toàn ý tu hành, không dùng đến hai mươi ngày liền có thể tấn thăng lên thất trọng.

Chẳng qua tu vi tăng lên quá nhanh, chưa chắc đã là chuyện tốt, trước đó Lý Bá Tiên cũng dặn dò hắn, phải chú ý lắng đọng, tăng lên tu vì đồng thời cũng phải tăng mọi phương diện của bản thân lên, nếu chỉ vẻn vẹn tăng cảnh giới lên mà không có thực lực tương ứng là không được.

Lục Diệp cũng không quá lo lắng chuyện mình lắng đọng không đủ, chỉ là bây giờ muốn học tập linh văn chi đạo, tạo dựng hai nguyên tố âm dương cần tiêu hao linh lực, ngẫu nhiên còn muốn bố trí Tụ Linh linh văn ở những phòng luyện công khác, trì hoãn tốc độ tu hành.

Xem tiếp từng quyển từng quyển sách, Lục Diệp điên cuồng hấp thu tri thức trong sách, tạo dựng hai nguyên tố âm dương cũng càng thêm đơn giản dễ dàng, chỉ là khoảng cách đối với yêu cầu chuyển đổi tự nhiên của Vân phu nhân vẫn còn có chút chênh lệch.

Một ngày sau, Lục Diệp có chút mỏi mệt để quyển sách trên tay xuống điển, duỗi lưng một cái.

Mặc dù có ý chí học tập linh văn chi đạo, nhưng học lâu khó tránh khỏi có chút buồn tẻ.

Lục Diệp nghĩ một lát liền lấy hạt Tức Quả từ trong túi trữ vật ra, đang muốn thôi động linh lực, lại nhanh chóng lấy Bàn Sơn Đao ra, giữ ở trên tay.

Hắn muốn thử một chút xem có thể mang Bàn Sơn Đao vào bên trong Thận Cảnh hay không, lần trước không mang đao, năm mươi điểm công huân coi như trôi theo dòng nước, như mất đi máu thịt.

Linh lực thôi động, ý thức lại tiến vào bên trong phòng nhỏ kia, Lục Diệp vội vàng cúi đầu kiểm tra, phát hiện Bàn Sơn Đao đã nằm trong tay mình, trong lòng ổn định lại.

Có phần kinh nghiệm hơn trước, Lục Diệp đi đến kia trước cánh cửa duy nhất kia, đưa tay đẩy cửa.

Bên trên cánh của xuất hiện một nhóm chữ viết vặn vẹo như lần trước, viết muốn vào Thận Cảnh, cần tiêu hao năm mươi điểm công huân.

Lục Diệp bây giờ tài đại khí thô cỡ nào, mí mắt không nháy chút nào, liền đẩy cánh cửa ra, ấn ký có chút nóng lên, năm mươi điểm công huân bị khấu trừ.

Sau cánh cửa là một mảnh sương mù dày đặc, phóng tầm mắt tới, chỉ có thể nhìn thấy phạm vi mười trượng trong phương viên, màn sương mù kia bắt đầu phun trào, dường như có vô tận hung hiểm chất chứa trong đó.

Lục Diệp quay đầu nhìn lại, không nhìn thấy bất luận vết tích môn hộ nào, chỗ tiểu không gian trước đó, tựa như chỉ là một địa phương dịch chuyển.

Tiếng vang kỳ dị truyền đến từ bên trong màn sương mù phía trước, mơ hồ còn có tiếng một thứ gì đó đang bò rất nhanh.

Lục Diệp lập tức dịch hai chân ra, hơi hạ thấp thân thể, đưa tay đặt trên chuôi Bàn Sơn Đao!

Màn sương mù phía trước phun trào quay cuồng, phảng phất như có thứ gì đó muốn phá sương mù mà ra.

Đến rồi!

Lục Diệp ngầm thúc linh lực, sau một khắc, một cái vật có tạo hình kỳ lạ từ trong sương mù nhảy lên thật cao, thẳng đến khi vồ tới chỗ hắn.

Thứ đánh tới thoạt nhìn như một con bọ ngựa, bốn chân sau lưng nhúc nhích, tốc độ cực nhanh, hai con phía trước phảng phất như khảm đao vào chân trước, lấp lóe hàn quang sắc bén.

Đây là một con bọ ngựa có hình thể không kém Lục Diệp chút nào, chỉnh thể hiện ra một loại sắc thái hắc mang ẩn trong cơ thể màu lục, cánh phía sau vỗ liên tục, giúp nó có khả năng bay giữa không trung.

Lục Diệp chưa bao giờ thấy một bọ ngựa con lớn như thế, lần trước tiến vào địa phương quỷ quái này bị nó dọa giật mình, hơn nữa trong tay còn không có vũ khí, vậy nên không thể kiên trì bao lâu ở chỗ này.

Lúc bọ ngựa vọt đến, chiếc càng kia cũng đang không ngừng đóng mở, răng cưa bén nhọn lại sắc lẹm, bị thứ này cứa một cái thì khẳng định sẽ không có kết cục gì tốt.

Khoảng cách giữa hai người được nhanh chóng rút ngắn, hai thanh đường đao trái phải vung về phía Lục Diệp, thi nhau cắt chém, dường như muốn chặt đứt đầu của hắn xuống.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 27%👉

Thành viên bố cáo️🏆️