Hổ sinh tịch mịch nha!
Gần đây Lục Diệp bận bịu đến mức đầu óc choáng váng, Y Y cũng tương tự đang bận, chẳng qua Y Y không thường xuyên xuất hiện ở trụ sở, thời gian nàng ở lại bản tông tương đối nhiều, bởi vì nàng đang học tập thuật pháp với chưởng giáo.
Điều này sẽ dẫn tới Hổ Phách thường xuyên thấy cô đơn.
Bây giờ nó xem như thú sủng của Lục Diệp, lại cùng nhau trải qua hoạn nạn một thời gian dài như vậy, đương nhiên là rất thân cận với Lục Diệp, mới vừa nghe Lục Diệp nói chuyện với Thủy Uyên liền biết đã đến thời điểm mình ra sân.
Bởi vì cái gọi là nuôi binh nghìn ngày dùng binh chỉ trong một giờ, Hổ Phách thân là một thú sủng, nó rất có tính tự giác.
Cũng không biết có phải bởi vì có sủng khế ràng buộc với Hổ Phách hay không mà bây giờ Lục Diệp mơ hồ có thể hiểu rõ ý nghĩ của nó, mặc dù không đạt đến trình độ có thể nghe hiểu nó nói cái gì như Y Y, nhưng cũng hiểu đến tám, chín phần mười.
- Vậy liền đi cùng nhau thôi!
Lục Diệp vỗ vỗ đầu của nó, xoay người nhảy lên lưng hổ.
Hổ Phách lập tức lên tinh thần, chở Lục Diệp đi về phía bên kia Nguyệt Hồ.
Không bao lâu, một hồ nước hình bán nguyệt xuất hiện bên trong tầm mắt, Lục Diệp đã từng tới nơi này, trước kia thời điểm Lý Bá Tiên vẫn còn ở Bích Huyết Tông, ngẫu nhiên đã dẫn hắn đến đây câu cá.
Lục Diệp cảm thấy cạn lời, muốn ăn cá thì cứ trực tiếp xuống dưới bắt là được rồi, câu cái gì mà câu.
Lý Bá Tiên lại nói trong đó tự có niềm vui thú.
Không có Lý Bá Tiên ở đây, đương nhiên Lục Diệp sẽ không lãng phí thời gian, cởi quần áo nhảy vào trong hồ nước, chỉ một lát là đã bắt được mấy đầu Huyết Hồng Tỗn to béo.
Sau khi lên bờ mặc quần áo tử tế, lại cưỡi Hổ Phách một đường tiến tới Minh Tâm Phong.
Đợi đến khi tới đỉnh núi, hắn xoay người nhảy xuống khỏi lưng hổ, đứng trước nơi ở của Vân phu nhân, Lục Diệp cung kính hành lễ:
- Đệ tử Lục Diệp đến đây bái phỏng.
- Vào đi.
Bên trong lập tức truyền đến tiếng của Vân phu nhân.
Lục Diệp đánh ánh mắt với Hổ Phách, bảo nó ở chỗ này chờ mình, lại cho nó ăn mấy hạt linh đan, lúc này mới mang theo mấy đầu Huyết Hồng Tỗn, cất bước đi vào.
Vẫn là thính đường lần trước, Vân phu nhân an tĩnh đứng ở nơi đó, Lục Diệp hành lễ:
- Gặp qua Vân phu nhân.
Vân phu nhân nhìn lễ vật trong tay hắn, lại cười nói:
- Thủy Uyên nha đầu kia bảo ngươi mang tới?
- Nhị sư tỷ nói phu nhân thích ăn loại cá này, đệ tử liền tùy ý bắt mấy đầu.
- Có lòng.
Vân phu nhân phất tay một cái, một nha hoàn bộ dáng thiếu nữ liền đi lên phía trước, mỉm cười với Lục Diệp, tiếp nhận mấy đầu Huyết Hồng Tỗn từ trong tay hắn.
Lục Diệp gật đầu ra hiệu, trong lòng có chút hiếu kì, lần trước hắn tới chưa thấy tỳ nữ này, xem ra, Vân phu nhân cũng không phải sinh hoạt một mình, bên người tốt xấu gì cũng có người hầu hạ.
Chẳng qua tỳ nữ này cho người ta cảm giác rất kỳ quái, nhưng kỳ quái ở chỗ nào, Lục Diệp lại không nói ra được.
- Ngồi đi.
Lúc Vân phu nhân ngồi xuống, lại chảo hỏi Lục Diệp một chút.
- Không dám, đệ tử đứng đây là được
Vân phu nhân không miễn cưỡng hắn, liền hỏi:
- Lần này tới là vì chuyện gì?
- Đệ tử muốn theo phu nhân học linh văn chi đạo.
- Có thể, chỉ cần không phải lão bất tử kia bảo ngươi tới là được.
Vân phu nhân sảng khoái đáp ứng.
Lão bất tử trong miệng nàng khẳng định là nói chưởng giáo, Lục Diệp giả vờ không nghe thấy, không dám lên tiếng.
- Lần trước ngươi nói với ta, ngươi sẽ tạo dựng những linh văn kia, nhưng ngoại trừ kia bốn đạo linh văn ra, ngươi hoàn toàn không biết gì về những thứ khác cả?
- Vâng.
Vân phu nhân hiểu rõ:
- Xem ra truyền thừa ngươi đạt được quả nhiên là không trọn vẹn, hoặc cũng có thể là chỉ có những cái tinh túy thôi.