Sau hai ngày kiểm tra đứt quãng, Lục Diệp đã hoàn tất thiêu đốt kiểm tra tất cả lá cây, có đến bốn loại linh văn mới, tất cả những cái còn lại đều là linh văn dính liền kia.
Nhật Chiếu, đạo linh văn này chính là loại linh văn cổ quái nhất, sau khi tạo ra có thể bộc phát quang mang mãnh liệt...
Lục Diệp thử một chút, kém chút đem mình lóe mù.
Tác dụng của linh văn này khiến cho hắn nhớ tới La Kích xuất thân từ Vô Nhai Đảo, gia hỏa này từng thi triển ra một loại thuật pháp gọi là Bạch Chước, thuật pháp kia không có bất cứ uy năng gì, chỉ là bộc phát ra ánh sáng cường đại, lần đầu Lục Diệp giao thủ với hắn đã từng chịu thua thiệt.
Tác dụng của Nhật Chiếu không khác biệt nhiều lắm với thuật pháp Bạch Chước kia, chỉ là quang mang bạo phát ra càng mạnh hơn.
Cái linh văn này nói là hữu dụng, kỳ thật không có chức năng gì lớn, nói vô dụng, kỳ thật vẫn có chỗ cần dùng đến, quan trọng là phải dùng như thế nào.
Cố Bản, có hiệu quả vững chắc, Lục Diệp so sánh một chút với linh văn bên trong Bàn Sơn Đao của mình, phát hiện linh văn gia cố thân đao có bảy tám phần tương tự với Cố Bản, hẳn là có cùng nguồn gốc, cái linh văn này có tính chất giống với Ngự Thủ, nhưng tác dụng phát huy ra thì lại không giống.
Linh văn Ngự Thủ có thể tạo dựng tầng phòng hộ ở một mặt, ngăn cản tổn thương ngoại lai, Cố Bản có thể gia trì một vật trở nên càng kiên cố, Lục Diệp thử một chút ở trên người mình, kết quả vị trí huyết nhục được gia trì nhúc nhích, trở nên càng cứng cáp hơn, nhưng di chứng cũng rất rõ ràng, sau khi linh văn này biến mất sẽ sinh ra cảm giác huyết nhục hơi đau nhức.
Lục Diệp cảm giác thứ này không phải để gia trì lên nhục thân, mà là để gia trì lên linh khí.
Phong Hành, gia trì tự thân, khiến thân thể đều trở nên nhẹ nhàng, chạy càng nhanh.
Có một loại linh phù chính là Phong Hành linh phù, lúc trước, lần đầu tiên Lục Diệp bị Đổng Thúc Dạ truy sát đã từng động tới hai tấm Phong Hành, sau khi hưởng qua ngon ngọt, trong túi trữ vật của hắn lúc nào cũng có mấy tấm Phong Hành.
Đối mặt với một số địch nhân cường đại, đánh không lại cũng chỉ có thể chạy, có Phong Hành linh phù không thể nghi ngờ chính là có thể chạy nhanh hơn rất nhiều.
Chẳng qua dù sao linh phù cũng chỉ là ngoại vật, trước mắt đã có Phong Hành linh văn, đã có thể thay thế cho đám linh phù kia, có thể nói, đạo linh văn này chính là loại linh văn có giá trị nhất mà lần này Lục Diệp đạt được.
Trọng Áp, đạo linh văn này sẽ sinh ra một tầng lực trường vô hình, khiến cho bên trong khu vực lực trường tất cả mọi vật đều trở nên nặng nề, Lục Diệp cũng thử một cái, bên trong khu vực Trọng Áp, hắn cảm giác trên người như đeo thêm mấy trăm cân đồ vật.
Tuy nói lấy tu vi của hắn, thêm mấy trăm cân cũng không tính là gì, nhưng nếu như trong lúc giao chiến với địch nhân, bỗng nhiên có thêm một loại sức ép như thế này lên người bọn họ, tất sẽ làm nhiễu tiết tấu chiến đấu của địch nhân, chờ địch nhân điều chỉnh xong, Trọng Áp này lại biến mất không thấy, sẽ tạo thành hai đợt quấy nhiễu.
Nhật Chiếu, Cố Bản, Phong Hành, Trọng Áp, tính cả trước đó có Phong Duệ, Ngự Thủ, Tụ Linh và Huyết Nhiễm, vậy là linh văn mà Lục Diệp nắm giữ đã nhiều đến tám đạo.
Giống với trước đó, linh văn mới nắm giữ sẽ không trực tiếp tăng thực lực của hắn và cảnh giới tu vi, nhưng nếu có thể vận dụng những linh văn này ở thời cơ thích hợp, như vậy lực chiến đấu của hắn sẽ được tăng lên cực lớn.
Lục Diệp dần dần cảm nhận được sự kinh khủng của Linh Văn Sư, bởi vì bọn họ không giống với các phái khác, trong chiến đấu Linh Văn Sư có thể thôi động từng đạo linh văn, điều này sẽ dẫn đến phong cách chiến đấu của Linh Văn Sư cực kì quỷ quyệt hay thay đổi, một khi theo không kịp tiết tấu chiến đấu của Linh Văn Sư, vậy thì sẽ rất dễ tử vong.
Trước mắt mới nắm giữ tám đạo linh văn mà đã có thể mô phỏng ra các loại phương thức tổ hợp linh văn chiến đấu trong đầu, nếu có mười tám đạo, hai mươi tám đạo thậm chí tám mươi đạo thì sao?
Linh Văn Sư, quả nhiên đáng sợ!
Tất cả linh văn của hắn đều đến từ Thiên Phú Thụ, là do Thiên Phú Thụ tùy tâm sở dục tạo dựng vốn liếng linh văn rồi giao cho hắn, điều này sẽ dẫn đến một vấn đề.
Đối tám đạo linh văn do tự thân hắn nắm giữ thậm chí cả những cái linh văn dính liền kia, hắn đều ở trong trại thái biết nó thế nào, nhưng không biết nguyên do. Hắn có thể thôi động, cũng biết sau khi thúc giục sẽ có hiệu quả gì, nhưng còn lại thì không biết chút gì hết.
Nên đi bái phỏng Vân phu nhân một chút.
Lần trước đi tới chỗ của Vân phu nhân, Vân phu nhân còn để cho Lục Diệp rảnh rỗi thường đi lại bên cạnh nàng, hẳn là xem trọng tiềm chất trở thành Linh Văn Sử của Lục Diệp, chỉ là về sau Lục Diệp muốn tham gia Linh Khê Trấn Thủ Chiến nên đã vội vã nâng cao tu vi, vẫn không có thời gian rảnh để qua đó.
Sau khi trở về lại phải chỉnh đốn trụ sở, lại càng không có thời gian.
Lúc ấy Lục Diệp không biết rốt cuộc Vân phu nhân có thân phận gì, chỉ cảm thấy quan hệ giữa nàng và chưởng giáo không minh bạch.
Sau đó hắn đã hỏi qua Thủy Uyên sư tỷ, biết được một đoạn khúc mắc tình cảm có chút phức tạp, nói tóm lại, chưởng giáo hổ thẹn với Vân phu nhân, mà Vân phu nhân cũng bởi vậy mà không chào đón chưởng giáo, nhưng thời gian trước hai người này tình cảm thắm thiết, không có khả năng cứ một đao là giải quyết xong mọi chuyện.
Cho nên Vân phu nhân mới có thể sống nhờ bên trong một tòa linh phong ở bản tông Bích Huyết Tông, ngày bình thường không lui tới chỗ chưởng giáo, chỉ sống một cuộc sống cô độc, Thủy Uyên thường xuyên tới chỗ Vân phu nhân để trò chuyện với nàng.
Đơn giản mà nói, hai vị này là thuộc về giai đoạn tình cảm có một tia vỡ tan nhưng lại không nỡ buông tay ở riêng, chỉ là thời gian ở riêng này có chút dài, là lấy đơn vị năm để tính toán, theo Thủy Uyên nói, bọn họ bảo trì loại trạng thái này đã được mấy thập niên.
Nhưng Thủy Uyên cực kì tôn sùng đối với Vân phu nhân, bởi vì Vân phu nhân là một vị Linh Văn Sư rất đáng gờm, nếu như đem xếp hạng vị trí của những Linh Văn Sư cường đại ở Cửu Châu, Vân phu nhân hẳn là có thể chiếm cứ vị trí trước hai mươi, mà đây chỉ là vài thập niên trước.
Mấy chục năm qua, Vân phu nhân trốn trong xó ít ra ngoài, ngoại trừ thế hệ trước quen biết với Vân phu nhân, toàn bộ Cửu Châu gần như đều quên lãng một vị nữ tử đã từng kinh tài tuyệt diễm như thế.
Lục Diệp muốn học tập linh văn chi đạo, đi bái phỏng Vân phu nhân không thể nghi ngờ gì chính là chỗ tốt nhất.
Ra khỏi phòng luyện công, đi qua Thiên Cơ Điện trở về bản tông, tìm tới Thủy Uyên sư tỷ đang nghiên cứu món ăn mới.
- Ngươi muốn đi bái phỏng Vân phu nhân?
- Vâng, ta muốn đi theo Vân phu nhân học một chút về linh văn.
- Cũng đúng, ngươi có truyền thừa Linh Văn Sư, Vân phu nhân cũng là người theo linh văn chi đạo, ngươi được nàng chỉ điểm thì không còn gì tốt hơn, vậy ngươi tìm ta làm gì? Muốn ta đưa ngươi đi không?
- Thế thì không cần, khoảng cách không xa, một mình ta đi là được, chỉ là đã tới nhà bái phỏng, cũng không thể tay không mà qua, ta cũng nghĩ như thế, không phải nên mang một ít thứ gì...
Thủy Uyên hé miệng cười khẽ:
- Mang đồ tới, đi tới Nguyệt Hồ bên kia bắt mấy đầu Huyết Hồng Tỗn đi, Vân phu nhân thích ăn nó, chỉ là vì ngại mất mặt nên mới không tự mình đến bắt, mỗi lần qua đó ta đều mang cho nàng. Còn có, tuyệt đối không nên nhắc tới chưởng giáo trước mặt Vân phu nhân, nếu không hậu quả rất nghiêm trọng.
Lúc Bích Huyết Tông đỉnh phong đã từng mấy chục tòa linh phong, chiếm diện tích cực kì rộng lớn, chẳng qua bởi vì mấy chục năm gần đây nhân tài tàn lụi, ngay cả đại trận hộ tông đều dần dần rút đi, cho nên mặc dù mấy chục tòa linh phong kia cũng coi như tài sản của Bích Huyết Tông, trên thực tế Bích Huyết Tông đã không đi xử lý nữa, bên trên mấy tòa linh phong kia cũng còn lưu lại kiến trúc ngày xưa, từ bên trong khu kiến trúc rách nát kia có thể lờ mờ thấy được sự huy hoàng của tông môn ngày xưa.
Bây giờ nơi bên trong Bích Huyết Tông còn có nhân khí, cũng chỉ có Thủ Chính Phong ở trung tâm, còn có Minh Tâm Phong nơi Vân phu nhân ở lại.
Nguyệt Hồ thì ở giữa Thủ Chính Phong và Thúy Trúc Phong.