Trong mông lung, mũi ngứa ngáy, mở mắt ra, là Y Y lấy tóc của hắn đâm lỗ mũi.
Lục Diệp chậm rãi ngồi dậy, vẻ mặt mờ mịt ngồi yên.
Y Y bưng nước rửa mặt tới, làm ướt khăn rồi đưa qua:
- Dậy đi, ngươi đã ngủ một ngày một đêm rồi.
Thấy hắn còn chưa đáp lại, Y Y đưa khăn lên mặt dùng sức lau.
- Tỉnh rồi!
Vừa bị nước lạnh kích thích, Lục Diệp lập tức tỉnh táo lại một chút, cầm lấy khăn mặt rời khỏi giường.
- Gần đây có khỏe không?
Lục Diệp vừa rửa mặt vừa hỏi.
Y Y đứng bên cạnh hắn, chắp tay sau lưng, ngân nga một bài hát nhỏ:
- Rất tốt, chỉ là ngươi và Hoa Từ tỷ không có ở đây, ít náo nhiệt hơn.
Cuộc sống hôm nay thật sự rất thoải mái, nhớ lại trước kia chạm mặt Lục Diệp ở đỉnh Thanh Vân Sơn, Y Y cảm thấy đó chính là cuộc gặp gỡ số phận.
Nếu như không phải gặp được Lục Diệp, nàng và Hổ Phách vẫn ở núi Thanh Vân Sơn, có lẽ một ngày nào đó có tu sĩ nào đó sẽ bắt bọn họ đi, thật sự xảy ra chuyện như vậy, nàng thậm chí không dám nghĩ đến hậu quả.
Mặc dù cuộc hành trình với Lục Diệp có rất nhiều chuyện mạo hiểm kích thích, nhưng bây giờ ở trong Bích Huyết Tông, trên có chưởng giáo và sư tỷ yêu quý, dưới có Linh Ngọc và Hổ Phách là bạn chơi đùa, tháng ngày trôi qua rất thoải mái.
Lục Diệp thu dọn khăn mặt và đột nhiên quay lại nhìn Y Y một cách nghiêm túc.
- Sao vậy?
Y Y bị hắn nhìn chằm chằm một cách khó hiểu.
Lục Diệp vươn tay ra, nhéo mặt của nàng.
- Ngươi đang làm gì vậy?
Y Y mơ hồ hỏi.
- Cảm giác này… dường như càng ngày càng khác biệt với thực thể.
Lục Diêu lộ vẻ kinh ngạc,
- Hơn nữa, …có phải ngươi mập lên không?
Y Y đột nhiên có hơi hoảng sợ:
- Làm gì có, ngươi nói bậy!
Nàng không tự tin mà vỗ má mình, ánh mắt nghi ngờ.
- Ừm, quả thực mập lên rồi, lớn hơn một chút
Lục Diệp nghiêm túc gật đầu,
- Bộ dáng này của ngươi vẫn có thể phát triển sao?
Y Y sững sờ một lúc, sau đó đỏ mặt:
- Ngươi đang nhìn ở đâu vậy?
- Lẽ nào là liên quan đến Hổ Phách?
Lục Diệp sờ cằm chìm vào suy nghĩ. Lần trở lại này, hơi thở của Hổ Phách đã mạnh hơn rất nhiều, hơn nữa bắt đầu tìm hắn muốn Lân Gíap. Lục Diệp không từ chối, hắn lấy Lân Giáp ra để cho Hổ Phách hút một ngụm huyết khí, không ngoài ý muốn, lại cứng rắn nằm trên mặt đất, bộ dáng rất oai.
- Ta…ta đi nói với Hoa Từ tỷ, ngươi là một tên lưu manh!
Y Y giậm chân chạy ra ngoài.
Thần tranh khí sảng bước ra khỏi phòng và chạm mặt Nguyễn Linh Ngọc, tiểu nha đầu Linh Ngọc trừng mắt nhìn Lục Diệp rồi cố ý đi tới trước mặt hắn, hai tay véo eo và giậm chân, nặng nề hừ một tiếng, lấy biểu đạt bày tỏ sự bất mãn với Lục Diệp khi khi dễ tiểu tỷ muội của mình..
- Hôm nay tu hành xong rồi?
Lục Diệp trầm mặc nhìn cô.
Nguyễn Như Ngọc đột nhiên cảm thấy có chút trống rỗng:
- Không, không, nó vẫn chưa bắt đầu.
- Vậy sao không mau đi tu hành?
- Ò!
Tiểu cô nương ủy khuất chạy đến Thiên Cơ Điện, hai bím tóc lung lay qua lại.
- Nhị sư tỷ!
Lục Diệp chào hỏi Thủy Uyên đang đi tới.
Thủy Uyên đưa một chiếc hộp gỗ có phần quen thuộc:
- Thịt quả của Tức Quả đang được xử lý, sẽ mất một khoảng thời gian, hạt này ngươi lấy đi, tạm thời không biết có tác dụng gì, cần ngươi thôi động linh lực tự mình khám phá, có một số hạt sẽ nhận chủ nhân, ai thôi động sức mạnh của nó trước, nó sẽ nhận người đó là chủ nhân.
Chính vì suy xét này mà Thủy Uyên không dám tùy tiện điều tra tác dụng của hột.
Thịt quả của Tức Quả có hiệu quả phục hồi rất mạnh, nếu ăn trực tiếp như vậy thì hơi lãng phí, nhưng đến tay nhị sư tỷ thì không giống nữa.
Thủy Uyên không chỉ là y tu, mà còn là một vị đan tu, với trình độ dược lý của mình, nàng đương nhiên có thể tận dụng tốt thịt quả.
Nói như vậy, ngoài chưởng môn ra, Bích Huyết Tông hiện tại ngoại trừ chưởng giáo, thậm chí nếu tính cả Y Y, tổng cộng có sáu đệ tử, y tu chiếm được hai trong số đó đã là kỳ tích, y tu của tông môn khác rất ít.
Sau khi cầm lấy hộp gỗ, Lục Diệp nhẹ nhàng mở ra, phát hiện bên trong có một thứ giống như màu xanh lam, giống như tinh thạch.
Thoạt nhìn, thứ này không khác gì một viên ngọc bích, ngẩng đầu nhìn Thủy Uyên, Thủy Uyên nói:
- Đây là hạt Tức Quả.
Lục Diệp chỉ có thể cảm khái một tiếng, không hổ là tức quả, quả nhiên không thể ước đoán theo lẽ thường.
- Thử xem?
Thủy Uyên cũng rất tò mò hạt Tức Quả rốt cuộc có tác dụng gì.
Lục Diệp gật đầu, cầm lấy hạt màu xanh, nắm trong lòng bàn tay, thúc động linh lực rót vào, trong khoảnh khắc, cảm giác quen thuộc nào đó ập đến, giống như cảm giác mỗi lần hắn tiến vào Thiên Cơ Bảo Khố….