Vừa dứt lời, thân hình Phong Nguyệt Thiền đột nhiên khẽ phiêu động, lao vút tới tiền phương, đến bên Lý Bá Tiên cùng nhìn chằm chằm vào một nơi.
Lục Diệp thuận theo ánh mắt bọn hắn nhìn lại, nhưng chẳng thấy gì, bên kia chỉ có một tảng đá lớn mà thôi.
Song rất nhanh, một chuyện khiến hắn cả kinh há hốc mồm diễn ra, ở bên cạnh tảng đá lớn kia, nương theo không khí vặn vẹo, một thân ảnh gầy gò hiển lộ đi ra, đó là một thanh niên thần tình hung ác nham hiểm, mũi ưng, mặt âm trầm tưởng như sắp chảy ra nước.
Không biết hắn vận dụng thủ đoạn gì, lại hoàn mỹ giấu mình ở chỗ này, nếu không phải Lý Bá Tiên nhìn ra, dù Lục Diệp có giẫm qua tảng đá kia đều khó mà phát hiện ra được.
- A Khoát!
Lý Bá Tiên vui vẻ:
- Là ngươi!
Thoạt nhìn có vẻ như quen biết.
- Lưu Vân Tông không oán không thù với Đan Tâm Tông và Bích Huyết Tông, trận chiến Kim Quang Đỉnh lần trước Lưu Vân Tông chúng ta cũng không tham dự, Lý Bá Tiên, có điều kiện gì cứ việc nói ra, ta chỉ cầu một con đường sống.
Thanh niên mặt mày hung ác nham hiểm kia mở miệng nói.
Lý Bá Tiên đưa tay gãi gãi cằm, khẽ cười một tiếng nói:
- Lưu Vân Tông không có tham dự, chẳng phải là vì đương thời bị người tuyên chiến? Còn nữa, ngươi là Vạn Ma Lĩnh, ta là Hạo Thiên Minh, trận doanh trời sinh đối lập, lão gia tử nhà ngươi không nói qua cho ngươi biết, trận doanh khác biệt chính là lý do chém giết?
Ngữ khí thanh niên kia không khỏi trầm trọng:
- Nhất định phải thế?
Đang lúc nói chuyện, ánh mắt hắn đảo qua trên thân Lục Diệp và Hoa Từ, hiển nhiên là muốn bắt hai người này làm đột phá khẩu, thực lực hắn cố nhiên không yếu, nhưng Lý Bá Tiên và Phong Nguyệt Thiền có ai là dễ chọc? Đôi cẩu nam nữ này trước giờ như hình với bóng, chọc một tên chẳng khác nào chọc với cả hai, thực sự không ai chọc được nổi.
Giờ đây lượng lớn tu sĩ Hạo Thiên Minh chính đang không ngừng truy tiễu tu sĩ Vạn Ma Lĩnh, càng tiến vào trong càng không an toàn, hắn vốn định trốn ra ngoại vi, bởi vì trước mắt trong khắp toàn châu lục, nơi an toàn nhất chính là ngoại vi, ai mà ngờ lại đụng phải Lý Bá Tiên và Phong Nguyệt Thiền ở chỗ này.
Vận khí một khi đã kém rồi, quả nhiên đến cả uống nước cũng tắc răng.
- Ta chỉ cho ngươi con đường sống, ngươi có đi hay không?
Lý Bá Tiên cười mỉm nhìn vào hắn.
- Cái gì?
Lý Bá Tiên đưa tay vỗ vỗ vai Lục Diệp:
- Đánh với tiểu sư đệ của ta một trận, thắng, tha cho ngươi một mạng!
Lục Diệp và thanh niên kia đồng thời ngạc nhiên.
Giờ Lục Diệp mới hiểu câu Tứ sư huynh hỏi mình trước đó là có ý gì.
Thần tình thanh niên kia không lộ vẻ vui mừng, ngược lại cả giận nói:
- Lý Bá Tiên, ngươi có phải bệnh rồi không? Nếu ta làm bị thương hoặc giết tiểu gia hỏa này, còn có thể đi được ư?
Chuyện trên Kim Quang Đỉnh hắn nghe nói qua, cũng lĩnh giáo một cách sâu sắc phong cách bao che người mình của Bích Huyết Tông, cường giả Chân Hồ Cảnh kia nói giết vào Linh Khê chiến trường liền giết vào, quả thực là đội lấy Diệt Hồn Thần Lôi giết cho nguyên một đám tu sĩ cấp thấp kinh hồn táng đảm, phóng mắt khắp toàn Cửu Châu, không Chân Hồ Cảnh tông môn nào có thể làm ra được loại chuyện mất mặt như thế.
Chỉ có Bích Huyết tông.
Cho nên Lý Bá Tiên bảo hắn đi đánh một trận với Lục Diệp, hắn chẳng những không vui mừng, ngược lại còn cảm thấy như bị người tiêu khiển.
- Cách ngôn có câu, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, xem ra ngươi vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ tình cảnh của mình!
Mí mắt Lý Bá Tiên thoáng rủ xuống.
Bên kia trong tay Phong Nguyệt Thiền bỗng chợt phun trào linh lực, một đoàn hỏa diễm phảng phất được áp súc tung lên rồi lại hạ xuống...
Khóe mắt thanh niên co quắp, trong lòng biết nếu không đáp ứng, lập tức liền phải nghênh đón vây công từ cường giả số một và số mười Linh Khê Bảng, đây chính là kết hợp giữa kiếm tu và pháp tu, đến khi ấy mới thật không còn đường sống.
- Thắng tiểu gia hỏa này, ngươi thật sẽ tha mạng cho ta?
- Lấy danh dự tiểu sư đệ ta để đảm bảo!
Lý Bá Tiên vỗ vỗ vai Lục Diệp.
Lục Diệp nhíu mày, sao lại cầm danh dự ta đi đảm bảo? Câu này nhìn từ một góc độ khác thì là, chẳng lẽ Tứ sư huynh này của mình không có bao nhiêu tín dự? Đây là vấn đề rất nghiêm trọng.
- Đừng giở trò con mèo ấy ra, trừ ngươi còn có Phong Nguyệt Thiền nữa.
- Phía nàng... Lấy danh dự vị sư muội này của ta để đảm bảo!
Lý Bá Tiên vươn tay chỉ tới Hoa Từ đứng ở bên cạnh, Hoa Từ cười rất vô tội.
Thanh niên kia nói:
- Thỉnh Thiên Cơ Thệ đi!
- Nói nhảm ít thôi!
Lý Bá Tiên gầm lên:
- Bảo ngươi đánh thì ngươi cứ đánh, còn nói nhảm coi chừng ta đâm cho một kiếm bây giờ!
Thanh niên kia biệt khuất không thôi.
- Bày ra cái mặt chịu nhục đó cho ai xem? Đánh với tiểu sư đệ của ta một trận, nếu vận khí tốt, ngươi còn có thể kéo một người làm đệm lưng, chẳng lẽ đây không phải suy nghĩ trong lòng ngươi?
Lý Bá Tiên hừ lạnh một tiếng, vạch trần cách nghĩ trong đầu đối phương
…