Lúc này hai tu sĩ Hạo Thiên Minh đã xông giết đến trước mặt tên binh tu Vạn Ma Lĩnh kia, cứ thế không quản không nhìn, bộ dạng như thể có chết cũng phải kéo theo đối phương làm đệm lưng.
Đáng tiếc hai người bị thương quá nặng, tên binh tu bị nhắm đến được thể tu phe mình tiếp ứng, tìm được đường sống trong cõi chết sau khi bị chém một kích.
Bốn người lập tức chiến thành một đoàn, quỷ tu Vạn Ma Lĩnh cũng không nhàn rỗi, khí tức đột nhiên trở nên phiêu hốt bất định, từ bên cạnh giết vào chiến đoàn, nhất thời đẩy hai người Hạo Thiên Minh vào thế cực kỳ nguy hiểm.
Cùng lúc đó, Lục Diệp sau khi giải quyết một tên pháp tu phía đối phương, dưới chân phát lực, hướng đến tên pháp tu thứ hai, đồng thời trong miệng hô to:
- Gắng cầm cự!
Nghe được tiếng kêu, thể tu tay cầm đại thuẫn còn chưa kịp phản ứng, ngược lại là nữ tu hai tay cầm hai thanh đoản đao thoáng lộ vẻ kinh ngạc, bởi vì nàng cảm giác được, thanh âm này hơi có chút quen tai... Chỉ là trước mắt căn bản không có thời gian tra xem thân phận người tới, trên cần cổ trắng nõn của nàng lan tràn ra từng đạo đường vân màu tím, ngay cả tròng mắt cũng phát tím, đường vân màu tím kia còn đang không ngừng lan ra, khiến nàng vừa yêu dị lại vừa mỹ lệ.
Quỷ tu tinh thông tập sát, nhưng giao phong chính diện kiểu này lại không phải sở trường, giờ đây đã không còn lựa chọn khác, đành phải toàn lực thúc giục lực lượng bản thân.
Đầu bên kia, thân hình Lục Diệp linh hoạt xê dịch, tránh đi từng đạo thuật pháp pháp tu kia đánh tới.
Tùy theo khoảng cách cấp tốc rút ngắn, trong mắt pháp tu lộ rõ vẻ hoảng sợ, hắn còn chưa thấy qua binh tu nào có động tác linh hoạt mau lẹ như vậy, mỗi đạo thuật pháp mình đánh ra đều bị đối phương nhẹ nhàng tránh thoát.
Mắt thấy Lục Diệp sắp nhào đến, pháp tu kia khẽ cắn răng, linh lực cuộn trào quanh thân, lực đẩy cực mạnh cuốn thốc bốn phương tám hướng.
Lục Diệp bị xung kích cho lảo đảo, được đến dịp tốt, pháp tu kia vội vàng dựa sát tới chỗ mấy tên tu sĩ Vạn Ma Lĩnh còn lại.
Nhưng mới chạy không được mấy bước, khí tức nóng rực đã từ bên cạnh đánh tới, quay đầu nhìn lại, in hằn trong tầm nhìn chính là một con hỏa điểu béo mập đang giương cánh bay đến.
Hắn vội vàng vung tay lên, một mặt linh lực bình chướng chắn ở trước người.
Oanh một tiếng, hỏa điểu đâm lên bình chướng, linh lực bạo tán, lực xung kích khiến thân thể hắn thoáng khẽ lay động, chính trong linh lực hỗn loạn, Lục Diệp đã vung đao hãn nhiên giết ra.
Bàn Sơn Đao vung lên, đao quang màu đỏ lửa lướt qua, một đoạn cánh tay ứng tiếng bay ra, trường đao về rút đâm thẳng, trong tiếng kêu gào thảm thiết của pháp tu, liên tục đâm ra mấy lỗ máu trên thân hắn.
Oanh... Trước khi chết, pháp tu tung một đạo thuật pháp đánh trúng ngực Lục Diệp, song bị Ngự Thủ linh văn ngăn cản, lực xung kích cường liệt đánh bay Lục Diệp, khiến hắn rơi rụng trên đất.
Vội vàng bò dậy, giương mắt nhìn lại, pháp tu kia đã quỳ rạp, thân mình khom còng, một tia hồng quang từ bên kia bay ra.
Lục Diệp nghiêng đầu phun ra một búng máu, trong lòng phát thề, sau này nhìn thấy pháp tu không vừa mắt, trước chém chết rồi nói!
Không chút trì hoãn, ngựa không dừng vó tiếp ứng đến chỗ hai tên tu sĩ Hạo Thiên Minh.
Tựa hồ sự xuất hiện của Lục Diệp khiến bọn hắn thấy được hy vọng sống, hoặc có lẽ là vì kế hoạch đồng quy vu tận với địch nhân bị ngăn cản, khắc này một nam một nữ chính vừa đánh vừa lui, tiếp cận đến gần chỗ Lục Diệp.
Nhưng thương thế hai người thực sự quá nặng, lại lấy hai địch ba, rõ ràng không kiên trì được quá lâu, dọc trên đường đi, lưu lại một chuỗi dài vết máu.
Thế công từ ba người Vạn Ma Lĩnh càng lúc hung mãnh.
Thẳng đến sau khi Lục Diệp gia nhập chiến đoàn, trường diện mới dần ổn định, đến lúc này, nữ tu kia rốt cục biết được người đến là ai, tâm tình không khỏi phức tạp, nàng làm sao cũng không thể ngờ lại lần nữa chạm mặt đối phương ở chỗ này.
- Đi!
Lục Diệp vung lên Bàn Sơn Đao ngăn đỡ công kích từ phía đối diện, khẽ quát một tiếng.
Dù cho có hắn gia nhập, bên này vẫn nằm ở liệt thế, cứ tiếp tục đánh như vậy, Lục Diệp không sợ, nhưng hai người phe mình lại tất chết không nghi ngờ.
Nữ tu và thể tu còn có chút ngập ngừng, Lục Diệp lại quát một tiếng:
- Đi mau!
Hai người Hạo Thiên Minh không ngập ngừng nữa, lập tức quay người trốn chạy.
Áp lực lên thân Lục Diệp đột ngột tăng mạnh, lấy sức một mình chống lại ba tên địch nhân, hơn nữa còn đều là thất trọng, dù là hắn cũng khó mà ngăn đỡ được.
Một mặt Ngự Thủ linh văn lớn ngang mặt bàn xuất hiện phía tiền phương, tùy theo linh lực Lục Diệp cuồng tuôn đi mất, công kích từ phía ba người đối diện không ngừng rơi xuống, đánh cho trên Ngự Thủ linh văn bố đầy vết nứt, nhưng tiếp sau lại được linh lực tuôn vào tu bổ, cứ thế tuần hoàn lặp lại.
Chỉ kiên trì chừng ba nhịp thở, Lục Diệp liền chịu hết nổi, ngũ tạng lục phủ chấn rung, trong cổ họng ngai ngái mùi máu tươi.
Hắn triệt hạ Ngự Thủ linh văn, đồng thời đột nhiên vung đao chém ngang, bức lui ba người, sau đó xoay người bỏ chạy.
Đợi khi ba người phía Vạn Ma Lĩnh giương mắt nhìn lại, Lục Diệp đã chạy xa mười trượng, trong lòng kinh ngạc không ngờ tốc độ tiểu tử này lại nhanh đến vậy, ba người đồng thời thúc giục ngự khí chi đạo, ba thanh linh khí hóa thành lưu quang tập sát về phía Lục Diệp.
Cảm nhận được sát cơ tới từ sau lưng, Lục Diệp không chút suy nghĩ, xung thiên mà lên, đôi cánh chim màu đỏ rực giang rộng sau lưng.
Hắn không thúc giục Ngự Thủ linh văn, bởi vì hắn cảm thấy không ngăn được, hơn nữa dù có ngăn được, lực xung kích khủng bố kia cũng sẽ khiến hắn nháy mắt trọng thương.
…