Chẳng qua tương ứng với đó, độ đậm đặc của thiên địa linh khí cũng tăng thêm, về cơ bản sau mỗi lần chiến đấu, Hoa Từ chỉ cần qua bên kia ngồi xuống một lát liền có thể hoàn toàn khôi phục.
Vẫn là thu thập chiến lợi phẩm, qua trận chiến này, Lục Diệp được đến tận năm đạo gia trì từ bốn tên tu sĩ Vạn Ma Lĩnh kia, có thể thấy được bốn người này đã giết không ít tu sĩ Hạo Thiên Minh.
Bốn người này hẳn là đến từ hai tông môn khác nhau, Lục Diệp không biết tại sao bọn hắn lại may mắn như vậy, có thể hội hợp được với nhau.
Hắn và Hoa Từ chờ đợi ở chỗ này đã mấy ngày, lại vẫn không đụng tới một tu sĩ Hạo Thiên Minh nào.
Thu hồi túi trữ vật của mấy người kia, kéo thi thể đến bên bờ biển, vứt xuống, mấy ngày qua Lục Diệp đều xử lý thi thể như thế, rốt cuộc còn không biết phải ở lại trên đảo này bao lâu, thi thể để lâu sẽ bốc mùi.
Lúc thi thể nhầy nhụa máu rơi vào biển rộng, Lục Diệp rõ ràng thấy được vô số đạo bóng mờ từ dưới mặt biển cuồn cuộn lao đến, chỉ chớp mắt, thi thể kia đã hóa thành hư ảo, ngay cả hài cốt đều không thừa.
Hắn một mực không thấy rõ những bóng mờ kia đến cùng là cái gì, song hắn biết tuyệt đối không thể xâm nhập Kỳ Hải, bằng không tất chết không nghi ngờ.
Bộ thi thể thứ hai vứt xuống, chớp mắt liền tan biến.
Bộ thứ ba cũng tương tự, Lục Diệp vừa nhấc lên bộ thứ tư, bỗng đột nhiên nhíu mày, quay đầu nhìn về phía mặt biển.
Chẳng biết từ lúc nào, trên mặt biển đã trôi nổi một khối cốt phiến.
Xung quanh cốt phiến, bóng mờ tránh lui.
Lục Diệp nhìn chằm chằm cốt phiến kia, nhận ra thứ này được tên tu sĩ Vạn Ma Lĩnh kia treo ở nơi cổ, đương sơ khi sờ thi hắn từng thấy qua, xác định thứ này không phải linh khí hay vật liệu trân quý gì liền cũng không quá để ý.
Nhưng giờ xem ra, thứ này tựa hồ có chút không tầm thường.
Bởi vì ngay cả bóng mờ dưới mặt biển đều đang tránh nó!
Lục Diệp nghĩ nghĩ, thả xuống thi thể cầm trong tay, xốc vạt áo lên, thu lấy một vật từ nơi cổ đối phương.
Đây cũng là một khối cốt phiến, giống hệt với thứ đang trôi dạt trên mặt biển.
Thúc giục linh lực rót vào trong đó, không thấy có phản ứng, lấy tay xoa vuốt, rất cứng, có thể xác định, đích thực không phải linh tài.
Đây rốt cuộc là thứ quái quỷ gì?
Hắn vốn tưởng rằng cốt phiến này có ý nghĩa đặc biệt đối với hai người kia, cho nên mới mỗi người đeo một khối, nhưng giờ hồi tưởng lại lại tựa hồ có chút không thích hợp.
Bởi vì hai gia hỏa đeo cốt phiến có vẻ không phải cùng một tông môn, Lục Diệp nhớ mang máng trong lúc chiến đấu, hai người này không hề phối hợp với nhau, mà như hình với bóng cùng một người khác.
Hai người đến từ hai tông môn, lại đeo một mặt dây chuyền giống hệt nhau, chỉ là trùng hợp thôi ư?
Hắn không có vội ném thi thể xuống biển mà lách mình đi tìm một nhánh cây, lần nữa về lại bên bờ biển, vớt lên cốt phiến đang trôi nổi trên mặt biển.
Sau đó lại xử lý thi thể, không còn cốt phiến, bóng mờ dưới biển lại trở nên sôi nổi.
Trong tay cầm theo hai khối cốt phiến, Lục Diệp về lại điểm cao trên đảo, một bên cảnh giới bốn phía, một bên nghiên cứu.
Lúc lâu sau, Hoa Từ khôi phục hoàn toàn đi tới, thấy vật trong tay Lục Diệp, không khỏi hiếu kỳ nói:
- Đây là cái gì?
Lục Diệp lắc đầu, nói ra phát hiện của mình, Hoa Từ ngạc nhiên:
- Ngươi nói hai người đến từ hai tông môn khác biệt kia, lại đều đeo khối cốt phiến này làm dây chuyền?
- Ừm!
Lục Diệp gật đầu, sau đó hình dung đặc thù hai người kia một chút, Hoa Từ tử tế suy nghĩ một phen, lát sau mới nói:
- Bọn hắn có vẻ đúng thật không phải cùng một tông môn, liệu có khả năng bọn hắn là huynh đệ máu mủ? Đây là vật truyền thừa của gia tộc bọn hắn.
Phỏng đoán này ngược lại rất có khả năng.
- Không quản nó là cái gì, mang về cho Nhị sư tỷ nhìn xem là biết.
Nói rồi Lục Diệp thu cốt phiến vào trong túi trữ vật.
Hoa Từ đột nhiên dùng cùi chỏ đụng đụng hắn, chỉ vào một hướng.
Lục Diệp giương mắt nhìn lên, ánh mắt thoáng hiện vẻ ngưng trọng, ở hướng kia, có một hòn đảo quy mô không thua gì bọn hắn chính đang khoái tốc tiếp cận bên này.
…