Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 253: Linh khê trấn thủ chiến (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Hoa Từ thản nhiên nhìn vào hắn:

- Sờ đầu thì có hậu quả gì?

Ánh mắt Lục Diệp chợt trở nên hung ác...

- Bắt đầu!

Hoa Từ đột nhiên nghiêm mặt, đưa tay nhấn lên Thiên Cơ Trụ.

Lục Diệp phẫn hận trừng nàng một cái, có chút không cam tâm đặt tay đi lên.

Thiên cơ cuộn trào, cảnh sắc bốn phía đột ngột vặn vẹo, bên tai ẩn ẩn truyền đến tiếng thủy triều.

Đợi lúc hết thảy bốn phía lần nữa ổn định, hai người đã gửi thân trên một phiến thổ địa xa lạ, liếc mắt nhìn nhau, lập tức cảnh giới tứ phương.

Chớp mắt tiếp theo, Lục Diệp thấy được hai đạo thân ảnh cách đó không xa, Lục Diệp nhìn thấy bọn hắn, đồng thời đối phương cũng chính trông lại bên này.

Ánh mắt va chạm, thần sắc ai nấy đều hiện vẻ cảnh giác, âm thầm thúc giục linh lực.

Lục Diệp dò xét linh quang trên thân đối phương, phát hiện hai người này đều là thất trọng, chẳng những thế, ấn ký chiến trường trên mu bàn tay hai người kia còn nở rộ hồng quang nhàn nhạt, trong khi ấn ký của Lục Diệp và Hoa Từ thì hiện ra lam quang.

Vạn Ma Lĩnh!

- Khởi đầu tốt đẹp!

Trong hai người phía đối diện, một tên thanh niên mặc kình trang cười lớn, cất bước phóng vút về bên này, hiển nhiên hắn cảm thấy vận khí không sai, vừa mới đến đã đụng phải hai tên lục trọng.

Phía sau hắn, một tên thất trọng khác nhàn nhạt nhắc nhở:

- Đừng khinh thường!

Đang lúc nói chuyện, linh lực phun trào, một vệt kim quang rời khỏi tay, đánh tới Lục Diệp và Hoa Từ, chỉ vừa chạm mặt liền đã phát động công kích.

Hoa Từ nhảy sang bên cạnh, Lục Diệp thì cúi người xông thẳng đến nghênh địch.

Kim quang đánh lên bờ cát, oanh ra một hố to.

Vốn khoảng cách đây đó không tính quá xa, tùy theo Lục Diệp và thanh niên cùng đồng thời xung kích, cự ly cấp tốc rút ngắn.

Thái độ phách lối của Lục Diệp không nghi ngờ khiến thanh niên kia nổi giận, rút ra trường kiếm đâm thẳng tới, chuẩn bị dạy Lục Diệp cách làm người một phen, trên trường kiếm chớp động linh quang, như linh xà lè lưỡi, uy thế một kiếm này tuyệt đối bất phàm.

Lục Diệp rút đao, đao quang màu đỏ lửa chớp qua, tiếng vang leng keng truyền ra, sắc mặt thanh niên cầm kiếm cuồng biến, bởi vì lực đao truyền tới từ đao kia thực sự lớn vượt ngoài tưởng tượng, suýt nữa khiến trường kiếm của hắn tuột khỏi tay.

Đứa này là thể tu hay binh tu? Trong lòng thanh niên cầm kiếm không khỏi sinh ra nghi hoặc, động tác trên tay lại không chậm, siết chặt trường kiếm, tận tình thi triển hết sở học.

Tiếng vang đinh đinh đương đương truyền ra, tia lửa tung tóe, hai đạo thân ảnh chiến thành một đoàn, chỉ có điều thần sắc hai người giao chiến lại mỗi bên một khác.

Thần tình Lục Diệp một mực trầm ổn, trong khi thanh niên cầm kiếm lại càng đánh càng hãi nhiên, bởi vì tên lục trọng vốn tưởng rằng có thể tùy tiện nhào nặn trước mắt, không ngờ lại triển hiện ra chiến lực siêu quá tầm thường.

Hắn kinh ngạc phát hiện, mình tựa hồ không phải là đối thủ!

Tốc độ ra tay và lực đạo của đối phương đều vượt qua mình, giờ mới chỉ giao phong không đến chốc lát, bản thân lại đã triệt để rơi xuống hạ phong, mỗi lần va chạm, phối kiếm trên tay đều phát ra tiếng kêu, hổ khẩu đau nhức.

Mẹ nó, đây mà là lục trọng?

Hắn nghiêm trọng hoài nghi liệu có phải đối phương đeo trên mình linh khí che giấu tu vi gì đó để nhằm giả heo ăn thịt hổ.

Nhưng thiên cơ chuẩn tắc là điều không dung chất nghi, bọn hắn xuất hiện ở đây, tu vi địch nhân đụng phải hẳn sẽ không mạnh hơn bọn hắn quá nhiều mới đúng.

Lại ba nhịp thở, thanh niên cầm kiếm cảm thấy mình sắp không chống nổi, hổ khẩu cầm kiếm đã nứt, máu tươi chảy ròng.

Hắn không dám tiếp tục do dự, vội vàng vươn tay lấy ra Kim Thân Phù, thúc giục linh lực vỗ lên thân, mà động tác này không nghi ngờ càng khiến sơ hở của hắn lớn hơn.

Đại đa số binh tu trong lúc chiến đấu sẽ không thúc giục linh phù, bởi vì làm vậy rất ảnh hưởng đến tiết tấu chiến đấu của bản thân.

Lục Diệp vung lên Bàn Sơn Đao trong tay, nương theo tiếng vang đinh đương, trường kiếm trong tay thanh niên bị hất bay, bản thân hắn càng là kinh hô một tiếng, ngã ngữa ra sau, trên người Kim Thân Phù vừa mới có hiệu lực đã hoàn toàn ảm đạm, bị một đao kia trực tiếp chém vỡ.

Lục Diệp đã truy sát tới, vung đao chém xuống người hắn.

Hắn lòng đầy hoảng sợ, đồng thời trong mắt lại chớp qua một tia gian kế đắc sính, vươn tay bấm niệm pháp quyết, linh lực toàn thân phun trào:

- Chết!

Trường kiếm bị hất văng lập tức hóa thành một đạo lưu quang, từ giữa trời rơi thẳng xuống, chớp mắt đã đâm đến sau lưng Lục Diệp.

Máu tươi vẩy ra, vẻ đắc ý trong mắt thanh niên cầm kiếm hóa thành hoảng hốt, một đạo vết chém dài cả thước từ dưới hông chẻ xuống.

Cùng lúc, Lục Diệp cũng bị phi kiếm lao vút xuống xung kích cho ngã nhào trên bờ cát, sau lưng đau nhức, có vết xe đổ lần trước ở Anh Sơn, hắn há lại không phòng bị thuật ngự khí của đối phương, ngay khi đối phương ngự khí, hắn liền lập tức cấu kiến ra một đạo Ngự Thủ linh văn ở sau lưng.

Tu sĩ sau khi đến thất trọng liền có thể tu ngự khí chi đạo, một mặt là đặt nền tảng cho sau này ngự khí phi hành, mặt khác cũng giúp cho tu sĩ nhiều thêm một loại thủ đoạn giết địch.

Với ngự khí, linh khí trong tay có thể bộc phát ra uy năng càng mạnh.

Vội vàng đứng dậy, thanh niên cầm kiếm kia nhất thời còn chưa chết hẳn, Bàn Sơn Đao trong tay Lục Diệp lật chuyển, một đao đâm vào lồng ngực hắn, lúc rút đao, máu tươi bắn tóe.

Hắn một khắc không ngừng, lao vút tới chỗ tên pháp tu còn lại, trên bờ cát ướt át lập tức thêm thêm một chuỗi dấu chân sâu hoắm.

Pháp tu kia chính đang thi triển thuật pháp điên cuồng oanh kích Hoa Từ, đánh cho Hoa Từ nhếch nhác không thôi, vốn tưởng đồng bạn mình có thể giải quyết Lục Diệp, nhưng kết quả lại khiến hắn cả kinh.

Tên đồng bạn thất trọng kia của mình lại bị một gia hỏa lục trọng giết chết!

Đồ ngu! Trong lòng pháp tu chửi đổng một tiếng, vừa rồi hắn không thấy rõ đến cùng đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy đồng bạn này của mình hơi quá mức khinh địch, bằng không sao thất trọng lại không phải là đối thủ của lục trọng?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 27%👉

Thành viên bố cáo️🏆️