Phường thị ở Bích Huyết Tông có quy mô không nhỏ, lớn hơn so với bất kỳ phường thị nào Lục Diệp từng ghé qua trước đây, vị trí nằm ở rìa ngoài trụ sở, chúng tán tu đều là hạng người tâm tính cẩn thận, dù trụ sở Bích Huyết Tông đã mấy chục năm không ai ghé thăm, song bọn hắn vẫn không dám tiến vào sâu bên trong.
Cho nên bên này mặc dù rộn ràng náo nhiệt, nhưng đối với trụ sở lại thật ra không có ảnh hưởng gì đáng kể, ngược lại còn nhiều thêm chút nhân khí.
Kỳ thực bên này có phường thị cũng rất thuận tiện cho Lục Diệp, bởi vì lúc hắn tu hành, thứ tiêu hao chủ yếu là linh đan, nhưng trong tay hiện tại đa phần là linh thạch, cho nên có thể dùng linh thạch để mua sắm linh đan từ bên này.
Sau khi biết được Hoa Từ là y tu, thái độ của Trần Dục càng thêm phần nhiệt tình, số lượng y tu ở đây rất rất ít, một khi phát sinh tranh đấu bị thương, điều kiện tốt thì phục dụng một ít Liệu Thương Đan, điều kiện kém liền chỉ có thể dựa vào tự thân từ từ khôi phục.
Có thể đoán được chính là, nếu Hoa Từ mở điểm trị liệu ở chỗ này, sinh ý tất sẽ thịnh vượng.
Thăm thú một phen, đám người Hoa Từ dần có hiểu rõ sơ bộ đối với bên này, Lục Diệp để bọn hắn tự hành làm việc, cứ thế cáo từ rời đi.
Hắn đã hơn mười ngày chưa về tông, trước đó mặc dù đưa tin cho Nhị sư tỷ báo bình an, nhưng Nhị sư tỷ vẫn có chút lo lắng.
Lúc thông qua Thiên Cơ Trụ về lại bản tông, Nhị sư tỷ đã chuẩn bị sẵn một bàn dược thiện.
Lục Diệp đánh chén no say, chẳng qua không có Tứ sư huynh ở bên, tóm lại là thiếu đi chút náo nhiệt.
Thủy Uyên không ăn nhiều, đây đều là nàng làm cho Lục Diệp, một bên gắp thức ăn Lục Diệp một bên nói:
- Ngươi mang về mấy người, nếu cảm thấy có thể tin thì thu vào tông môn đi.
Lục Diệp hàm hồ hỏi lại:
- Được không?
Thủy Uyên khẽ cười nói:
- Ngươi là trấn thủ sứ, có quyền lợi quyết định thu người hay không, trước kia không thu người là vì tình thế bức bách, nhưng giờ đã mở tiền lệ, vậy liền không quan trọng nữa. Chẳng những muốn thu, hơn nữa còn phải thu nhiều vào, điều này quan hệ đến một ít chuyện tông môn làm tiếp sau, cả những tán tu có ý quy phụ kia nữa, người đều có thể thỏa đáng tiếp nạp. Như thế, ngày sau nếu phía trụ sở gặp phải chuyện gì, tỉ như bị người khác tuyên chiến, dưới tay ngươi cũng có người để dùng.
- Biết rồi.
- Chuyện thu người ngươi tự hành cân nhắc là được, ta và lão đầu tử đều không có ý kiến, những tán tu kia không sao cả, chẳng qua nếu muốn thu vào tông môn, ngươi cần mang bọn hắn về bản tông, bên này ta cần đăng ký tạo sách, còn phải điều tra lai lịch.
- Vâng.
Đang lúc ăn cơm, Y Y chạy tới, ngồi ở bên người Lục Diệp, mỉm cười nhìn vào hắn.
- Có chuyện tốt gì à?
Lục Diệp nhìn sang nàng hỏi.
- Không có việc gì.
Y Y lắc đầu:
- Chỉ là rất nhiều ngày không thấy ngươi nên ghé thăm chút thôi.
- Thần thần bí bí!
Lục Diệp nuốt xuống thức ăn đang nhai trong miệng:
- Đúng rồi, nói cho ngươi biết một chuyện, còn nhớ Linh Ngọc cô nương chứ?
- Nhớ, còn cả mấy người bọn Hoa Từ tỷ nữa.
Y Y gật đầu, đột nhiên có chút khẩn trương:
- Bọn hắn làm sao?
- Phía Tán Du Xã gặp chút chuyện, chết chỉ còn lại ba người, đừng lo, Hoa Từ và Linh Ngọc đều vô sự, ta đã tiếp bọn họ về trụ sở.
Tròng mắt Y Y trợn tròn:
- Ngươi tiếp Linh Ngọc về trụ sở?
Nói xong liền lách mình xông ra ngoài, tiếng nói vọng lại:
- Ta đi gặp Linh Ngọc!
Tiếp sau chỉ nghe được tiếng Y Y tiếng gào:
- Hổ Phách, Hổ Phách!
- Chờ ta chút!
Lục Diệp quay đầu kêu hô, nhưng không thấy đáp lại, nhịn không được lắc đầu:
- Hấp tấp.
Nuốt vội đồ ăn trên bàn, Lục Diệp vỗ vỗ bụng đứng dậy nói:
- Nhị sư tỷ, ta mang nàng đến trụ sở.
- Đi đi.
Thủy Uyên ứng tiếng, thu lại bát đũa.
Lục Diệp đi ra dạo quanh một vòng, đáng tiếc không tìm thấy Y Y và Hổ Phách!
Sau cùng xác định bọn hắn đã không ở bản tông.
Đi vào trụ sở, rốt cuộc tìm được Y Y chính đang tụ cùng một chỗ, trò chuyện cao hứng với Linh Ngọc.
Lục Diệp nghi hoặc nhìn nàng:
- Ngươi vào bằng cách nào?
Y Y là Trành Linh cộng sinh với Hổ Phách, Hổ Phách là thú sủng của Lục Diệp, theo lý mà nói, không có Lục Diệp thì bọn hắn không vào được trụ sở mới đúng.
Y Y dương dương đắc ý giơ tay phải lên, linh lực thúc giục, trên mu bàn tay bất thần hiện ra một đạo chiến trường ấn ký!
Lục Diệp ngạc nhiên:
- Ngươi cũng có thể có ấn ký?
- Là chưởng giáo ấn xuống cho ta.
Y Y cười hì hì nói:
- Giờ ta cũng tính là đệ tử Bích Huyết Tông!
Thế cũng được? Lục Diệp cả kinh không nhẹ.
Chẳng qua nói đi thì cũng phải nói lại, đây là chuyện tốt, một khi Y Y có chiến trường ấn ký, nàng liền có thể tùy thời cùng theo Hổ Phách ra vào trụ sở, không cần bị giới hạn bởi Lục Diệp.
- Nói như vậy... Ngươi tính là sư muội của ta?
Lục Diệp đột nhiên hồi thần.
Y Y đứng thẳng người dậy, hướng về phía Lục Diệp cung cung kính kính hành lễ:
- Đệ tử Bích Huyết Tông Lục Y Y gặp qua Nhất Diệp sư huynh!
Lục Diệp không khỏi hất tay lên:
- Xem ra ngươi muốn ăn đòn!
Y Y hú lên một tiếng quái dị, tức tốc trốn đến sau lưng Hoa Từ, tiếp đó lại ló đầu ra, lè lưỡi với Lục Diệp.
…