Chẳng qua không đợi hắn xông phá khiếu thứ sáu mươi lăm, chiến trường ấn ký đã truyền đến tin tức, cúi đầu tra xem, là Nhị sư tỷ truyền tin tới.
- Tứ sư huynh đang tìm ngươi!
Nếu là trong tình huống bình thường, giữa Cửu Châu và Linh Khê chiến trường không cách nào truyền tin cho nhau, bởi vì hai nơi không nằm trong cùng một không gian, nhưng Lục Diệp là trấn thủ sứ Bích Huyết Tông, còn Nhị sư tỷ là Chưởng Ấn Sứ Bích Huyết Tông, cho nên đây đó vẫn có thể liên hệ được với nhau.
Lúc này Lục Diệp mới nhớ ra, mình tu hành ở đây đến độ hồn nhiên vong ngã, quên mất cả ước định với Tứ sư huynh khi trước.
Không biết Tứ sư huynh định dạy gì cho mình.
Truyền về một đạo tin tức, Lục Diệp kết thúc tu hành.
Tám viên linh thạch kia đã tiêu hao gần sạch, Lục Diệp không đi quản, đẩy cửa ra ngoài, sau đó đóng kín cửa phòng, còn dùng quyền hạn trấn thủ sứ kích hoạt trận pháp phụ cận.
Sau này nơi đây là chỗ tu hành của riêng hắn, không ai được tùy tiện tiến vào.
Rảo bước đi vào Thiên Cơ Điện, thấy một người chính đang nhàm chán ngồi xuống đả tọa tu hành ngay cửa Thiên Cơ Điện.
Tiếng bước chân kinh động người này, hắn vội vàng mở mắt, thấy là Lục Diệp, thần sắc lập tức hiện vẻ vui mừng:
- Là Bích Huyết Tông Lục Diệp Lục đạo hữu?
- Đúng vậy.
Lục Diệp ứng tiếng, đánh giá đối phương, là một tên tam trọng, không khỏi nhíu mày hỏi:
- Có chuyện gì?
Người kia vội vàng đáp:
- Là Trần Dục Trần sư huynh tìm Lục đạo hữu, muốn thương lượng với đạo hữu về chuyện phường thị.
- Phường thị?
Lục Diệp ngơ ngác không hiểu, tìm mình nói chuyện phường thị? Chẳng qua rất nhanh hắn liền kịp có phản ứng, phường thị ở đây đã duy trì rất nhiều năm, tụ tập lượng lớn tán tu, chỉ thiếu mỗi Thiên Cơ thương minh, nhưng sau khi mình đến, tình cảnh những tán tu kia liền không khỏi có chút lúng túng, đi, không nỡ, nhưng không đi lại không thích hợp, dù sao nơi đây cũng là trụ sở Bích Huyết Tông, trước kia không ai quản bọn hắn, song giờ thì khác.
- Còn mong Lục đạo hữu chờ chút, ta gọi Trần sư huynh tới ngay.
Người kia nói rồi liền định truyền tin ra ngoài.
- Ta còn có chút chuyện, việc này để sau hẵng nói.
Lục Diệp vội vã về tông, nào có tâm tư ngồi chờ ở đây, hơn nữa loại chuyện này hắn cũng không biết nên xử lý thế nào, tốt nhất nên đi thỉnh giáo sư huynh sư tỷ cái đã.
- Khi nào Lục đạo hữu lại đến? Để ta dặn Trần sư huynh đợi ở chỗ này.
Người kia tận chức hỏi dò.
- Ngày mai!
Lục Diệp đáp một tiếng, sau đó liền mượn nhờ Thiên Cơ Trụ quay về bản tông.
Đi ra từ Thiên Cơ Điện, men theo mùi thơm đi đến phòng ăn, trên mặt bàn đã bày đầy mỹ thực, chỉ riêng ngửi hương vị đã khiến người thèm đến nhỏ dãi.
Những món ngon này không chỉ là để điền bụng, đây là dược thiện Nhị sư tỷ đặc ý chế biến đi ra, mỗi một đạo đều có công hiệu đặc biệt.
Lục Diệp kinh ngạc phát hiện, đồ ăn hôm nay đặc biệt nhiều.
Lý Bá Tiên đã ngồi xuống, khi thì nhai nuốt nhồm nhoàm, khi thì chuốc một ngụm liệt tửu, thấy Lục Diệp trở về, lập tức nhiệt tình chào mời:
- Tiểu sư đệ nhanh ngồi, nếm thử cá vi huynh vừa câu.
Lục Diệp ngồi xuống, kẹp một đũa cá, nếm thử, ngon một cách bất ngờ.
Lý Bá Tiên cười nói:
- Nguyệt Hồ Huyết Hồng Tỗn trước kia dùng cho các đệ tử tôi thể, mỗi tên đệ tử đều có định số nhất định, chẳng qua giờ thì muốn ăn bao nhiêu cũng được, ta nói cho ngươi biết, nếu ngày nào thiếu linh thạch, cứ tới Nguyệt Hồ câu mấy con đi lên, mỗi con bán mấy chục trên trăm viên linh thạch đều không thành vấn đề.
- Khụ khụ khụ...
Lục Diệp ho khan mãnh liệt, không ngờ thứ này lại đắt đỏ đến vậy.
- Ngoài ra, Tiểu Hôi thích ăn thứ này nhất, quay đầu ngươi tới trụ sở, nhớ mang cho nó hai con nhiều năm vậy rồi không ai quản nó, thật đáng thương.
- Biết rồi.
Lục Diệp gật đầu.
- Tiểu sư đệ uống rượu không?
Lý Bá Tiên còn chưa dứt lời, liền đã cảm giác được phía đối diện có một đôi ánh mắt lăng lệ đang nhìn về phía này, vội vàng đổi giọng nói:
- Ngươi còn nhỏ, đừng có uống, rời nhà ra bên ngoài cũng phải cẩn thận chút, đừng để bị những nữ tử phóng đãng kia rót rượu, gài vào tròng.
Lục Diệp: ...
…