Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 229: Trấn thủ sứ (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- Trước mắt đệ tử đời thứ mười một Bích Huyết Tông chỉ có hai người là ngươi và Nhị sư tỷ, Nhị sư tỷ là tu sĩ Chân Hồ Cảnh, không cách nào tùy tiện tiến vào Linh Khê chiến trường, cho nên … tiểu sư đệ... Trụ sở ở Linh Khê chiến trường còn cần ngươi chiếu cố.

Thủy Uyên ở bên nói:

- Không cần đi quản trụ sở làm gì, chỉ là cho ngươi cái thân phận này, để ngươi tiện ra vào chiến trường, rốt cuộc nếu chỉ luận tu hành, ở trong Linh Khê chiến trường vẫn tương đối tốt.

Lục Diệp không khỏi có chút hiếu kỳ:

- Trụ sở Bích Huyết Tông chúng ta ở Linh Khê chiến trường vẫn chưa bị người Vạn Ma Lĩnh công chiếm?

Thân phận đệ tử Bích Huyết Tông của hắn bị bạo lộ, dẫn lên đông đảo tu sĩ Vạn Ma Lĩnh vây công, trụ sở không lý nào còn có thể tiếp tục tồn tại mới đúng.

Lý Bá Tiên lắc đầu nói:

- Trước kia đúng là có người tiến đánh, chẳng qua giờ thì hết rồi, bởi vì tiến đánh trụ sở Bích Huyết Tông chẳng được lợi lộc gì, chuyện không có chỗ tốt, ai sẽ đi làm? Huống hồ, mặc dù ở trụ sở kia không có đệ tử Bích Huyết Tông chủ trì đại cục, nhưng lại có một hung vật, thế lực ngoại vi thường thường đều đánh không lại.

Thủy Uyên cũng nói:

- Tình hình trụ sở Bích Huyết Tông chúng ta tương đối phức tạp, giờ có rất nhiều tán tu đang tụ tập ở nơi đó, trước kia lúc tiểu sư đệ ngươi mất tích ở Linh Khê chiến trường, ta từng phó thác mấy người đi thăm dò tin tức ngươi, chẳng qua đều không có thu hoạch gì, đám tán tu kia... Trừ số ít mấy người tin được có thể lưu lại, những người khác tiểu sư đệ ngươi nhìn vào mà làm, muốn đuổi thì cứ đuổi.

Lục Diệp gật đầu, hiện tại trấn thủ sứ là hắn còn hoàn toàn chưa biết gì về tình hình bên phía trụ sở, tạm thời không vội đưa ra quyết định, đợi hết thảy đều quen thuộc hẵng tính cũng không muộn, hơn nữa Tứ sư huynh chính là trấn thủ phó sứ, có gì không hiểu, vừa khéo có thể thỉnh giáo hắn một phen.

- Đúng rồi, còn cả thú sủng kia của ngươi, người Thương Minh Sơn đã đưa đến trụ sở, ngươi muốn đi tìm thì có thể đi ngay bây giờ.

- Ta đi ngay.

Lục Diệp vội nói.

- Theo ta.

Thủy Uyên lên tiếng, đi trước dẫn đường.

Rất nhanh liền mang Lục Diệp đến Thiên Cơ Điện.

Mỗi một nhà tông môn đều có Thiên Cơ Điện của riêng mình, bản tông một nơi, Linh Khê chiến trường một nơi, mỗi đầu đều an trí lên Thiên Cơ Trụ, có thể nói, đây là một trong những địa điểm quan trọng nhất của mỗi nhà tông môn, can hệ đến đệ tử dưới trướng có thể bình yên ra vào Linh Khê chiến trường hay không, một khi Thiên Cơ Điện bị công chiếm, hậu quả không thể tưởng tượng.

Dưới sự chỉ đạo của Thủy Uyên, Lục Diệp đưa tay đặt lên Thiên Cơ Trụ.

Giống hệt như khi hắn lần đầu tiên tiến vào Linh Khê chiến trường, khi chiến trường ấn ký trên mu bàn tay sinh ra cộng minh với Thiên Cơ Trụ, toàn bộ thế giới như đang khoái tốc lìa xa mình, hết thảy xung quanh đều trở nên mơ hồ.

- Nhớ lấy một tấm sủng khế từ Thiên Cơ Trụ.

Bên tai truyền đến tiếng dặn dò của Thủy Uyên.

Chớp mắt, mơ hồ và vặn vẹo quanh bốn phía lần nữa ngưng thực.

Vừa hồi thần, người đã đứng ở trong một nơi đại điện lạ lẫm mà tiêu điều, đại điện này cực kỳ rộng thoáng, nhưng trong điện lại không có người nào.

Nhìn Thiên Cơ Trụ trước mặt, Lục Diệp cảm giác được có một tầng liên hệ khẩn mật giữa thứ này với chiến trường ấn ký của mình, sở dĩ có mối liên hệ này một phần bởi hắn thân là đệ tử Bích Huyết Tông, phần khác là vì hắn là trấn thủ sứ nơi đây.

Hơn nữa hắn còn cảm giác được, trong Thiên Cơ Trụ này cất giấu một ít kỳ diệu, bản thân có thể cảm giác được những kỳ diệu kia, thậm chí có thể thông qua thân phận trấn thủ sứ để tiến hành điều chỉnh ở mức độ nhất định!

Cụ thể phải điều chỉnh thế nào, hắn không quá rõ ràng, điều này còn cần phải tìm hiểu.

Hắn không có tùy tiện hành động, trước mắt hiểu biết của hắn đối với phương diện này còn quá ít, tốt nhất phải chờ thỉnh kinh từ chỗ Tứ sư huynh rồi tính tiếp.

Việc cấp bách bây giờ là đi tiếp Hổ Phách, Y Y hẳn đang rất lo lắng cho mình.

Cất bước đi ra đại điện, dưới ánh mặt trời long lanh, Lục Diệp ngước mắt nhìn lên, phát hiện một chuyện rất thú vị, đó chính là thời gian trong Linh Khê chiến trường và ở bên ngoài hẳn tương tự nhau.

Lúc thu hồi ánh mắt, đột nhiên phát giác bốn phía có từng đạo ánh mắt trông về phía này, Lục Diệp lập tức đưa tay đặt lên ngang eo, lại chỉ thấy trống rỗng.

Giờ mới nhớ ra, trường đao của mình đã triệt để vỡ nát.

Quay đầu nhìn quanh, thấy bốn phía có mấy tên tu sĩ, hoặc nghi hoặc, hoặc kinh ngạc nhìn vào mình, tu vi những người này đều không cao, chỉ cỡ tam tứ trọng.

Xem ra là đám tán tu mà Nhị sư tỷ nói tới khi trước.

Trụ sở Bích Huyết Tông ở Linh Khê chiến trường đã mấy chục năm nay không có đệ tử vào ở, cho nên mặc dù trụ sở vẫn tồn tại, nhưng nơi đây đã thành địa điểm tụ tập của rất nhiều tán tu, nghiễm nhiên hình thành nên một phường thị quy mô không nhỏ.

Chẳng qua những tán tu này tốt xấu cũng có chút tự biết rõ ràng, không đặt địa điểm tụ tập ở trong Thiên Cơ điện, mà đặt ở vị trí sát gần bên ngoài.

Như thế, dù ngày nào đó có đệ tử Bích Huyết Tông tiến vào đây thì cũng không đến nỗi bởi thế đắc tội với Bích Huyết Tông.

Tán tu tuy không nơi nương tựa, cuộc sống kham khổ, song cũng chính bởi vì tự thân yếu đuối, cho nên bọn hắn mới luyện thành tâm tư linh hoạt.

Dưới tình huống bình thường, tán tu chỉ cầu sinh tồn, sẽ không tùy ý đi đắc tội với những tu sĩ có xuất thân môn phía.

Thiên Cơ Điện Bích Huyết Tông đã hoang phế mấy chục năm không người sử dụng, Lục Diệp bỗng nhiên từ bên trong đi ra, tự nhiên khiến những tán tu kia kinh ngạc không thôi.

Một tiếng hổ gầm quen thuộc từ xa xa truyền lại, Lục Diệp lập tức quay người, lao vút về hướng kia, không đến một cái chớp mắt liền đã thấy được Hổ Phách toàn thân trắng như tuyết đang ở trên một nơi quảng trường.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 27%👉

Thành viên bố cáo️🏆️