Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 226: Ba người nằm (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Chưởng giáo không biết nửa năm qua rốt cuộc Lục Diệp đã gặp phải những gì trong Linh Khê chiến trường, nhưng trước đó lúc Thủy Uyên giúp hắn băng bó vết thương, chưởng giáo đều thấy ở trong mắt, một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, nhưng trên thân lại chi chít vết thương mới cũ, thậm chí có mấy đạo vết thương vô cùng trí mạng.

Đủ biết tao ngộ của hắn ở Linh Khê chiến trường trắc trở đến cõ nào.

Để một thiếu niên vô tri vô tội như thế chịu khổ là hắn thất trách, đây cũng là trách nhiệm của Bích Huyết Tông, cho nên sau khi Lục Diệp được đưa về bản tông, hắn liền lập tức giết tiến Vân Châu.

Hắn muốn đảm bảo sau này sẽ không tái diễn chuyện không công bằng như trận chiến trên Kim Quang Đỉnh, hắn muốn khiến đám lão bất tử Vạn Ma Lĩnh hiểu được, Bích Huyết Tông còn có đạo bình chướng là hắn, trước khi hắn còn chưa ngã xuống, đệ tử dưới tay không thể bị khinh nhục!

Bởi thế, hắn thậm chí không tiếc bại lộ tu vi ẩn tàng mấy chục năm.

Trong phòng, chưởng giáo vỗ nhẹ lên vai Lục Diệp, cười nói:

- Khó được ngươi có thể tự mình tìm đường trở về, trước cứ tập trung chữa thương đi đã.

Lục Diệp cung kính ứng tiếng:

- Vâng!

Trong lòng lại không khỏi hiếu kỳ, bộ dạng mặt bầm mũi dập, người đầy huyết khí này của chưởng giáo, sao cứ có vẻ như là bị ai đó nện cho một trận?

Hắn đột nhiên hiểu được tại sao Nhị sư tỷ lại dời một chiếc giường qua đây.

- Ngài tự mình tới, hay là để ta đỡ ngài?

Thủy Uyên đột nhiên hỏi.

Chưởng giáo ngồi dậy, vân đạm phong khinh cười cười:

- Chỉ là vết thương nhỏ, không cần tốn công tốn sức... Oa...

- Chưởng giáo!

Lục Diệp kinh hãi thất sắc, mắt thấy đang lúc nói chuyện, trong miệng chưởng giáo chợt tuôn ra búng lớn máu tươi, mặt mũi trắng bệch.

Chưởng giáo mỉm cười nhìn vào hắn:

- Không cần lo lắng, chỉ là một chút máu tụ, phun ra liền... Oa...

Thủy Uyên vội vàng tiến lại, đỡ chưởng giáo tới nằm trên giường, bận rộn một phen, cuối cùng cũng ổn định lại được thương thế cho chưởng giáo, hốc mắt đỏ lên oán giận nói:

- Tay chân già yếu rồi mà cứ sính cường, sớm muộn cũng chết ở bên ngoài, đến lúc đó ngay cả người nhặt xác cho ngươi đều không có.

Chưởng giáo bị mắng cho im như thóc, trong lòng chỉ biết ai thán môn phong bất chính, môn đồ bất hiếu.

Lục Diệp ở bên nhìn mà kinh hãi, hắn đột nhiên phát hiện, vị Nhị sư tỷ này của mình tựa hồ không hề ôn nhu như vẻ bề ngoài...

Bên này Nhị sư tỷ vừa mới làm xong, còn chưa kịp vuốt mồ hôi trên trán, liền đã có một tiếng kêu to từ bên ngoài vang lên:

- Lão đầu tử, Nhị sư tỷ, ta về rồi đây!

Nghe được thanh âm, Lục Diệp hồi ứng một tiếng:

- Tứ sư huynh?

Lát sau, một đạo thân ảnh thẳng tắp như kiếm xuất hiện ở trước cửa, chính là Lý Bá Tiên.

Bốn mắt nhìn nhau, Lý Bá Tiên hướng về phía Lục Diệp nhếch môi cười một tiếng, sau đó dứt khoát ngã nhào trên đất, tóe lên một mảnh tro bụi.

- Tứ sư huynh!

Lục Diệp kinh hô.

Lý Bá Tiên bò dậy, giơ tay, hướng về phía Lục Diệp giơ ra ngón cái:

- Đừng hoảng, ta vẫn sống được!

Thủy Uyên vừa mới trị liệu xong cho chưởng giáo vội lách mình đi đến trước mặt Lý Bá Tiên, đưa tay nắm lấy cổ áo nhấc hắn lên, liếc mắt nhìn qua, ánh mắt khẽ biến:

- Thương nặng như vậy.

Lý Bá Tiên lộ ra mặt cười xán lạn với Thủy Uyên:

- Tên hỗn đản Yến Hình kia càng thảm, ta không khiến Bích Huyết Tông mất mặt!

Nói xong, đầu rũ xuống, hôn mê bất tỉnh.

Thủy Uyên lại được một phen bận rộn..

Lúc lâu sau, Thủy Uyên sát qua mồ hôi trên trán, nhìn ba chiếc giường bệnh trước mặt, cảm giác mỏi mệt không thôi.

Nhưng lát sau, nàng đột nhiên lại lộ ra ý cười, đã rất nhiều năm Bích Huyết Tông chưa từng náo nhiệt như thế này.

Ngày đó, Lục Diệp vượt qua trong bầu không khí kỳ kỳ quái quái kia, trong phòng đặt ba chiếc giường bệnh, hắn nằm ở giữa, chưởng giáo bên phải, Lý Bá Tiên bên trái.

Toàn bộ tông môn chỉ có bốn người, ba người nằm đây, chỉ còn lại mỗi mình Thủy Uyên bận trong bận ngoài...

Hai ngày sau, trong phòng nhiều thêm ba cái thùng lớn, trong thùng gỗ bốc lên hơi nóng, tràn đầy nước thuốc màu xanh biếc, chưởng giáo, Lý Bá Tiên và Lục Diệp ai nấy đều ngâm mình trong thùng, tự hành ngồi xuống hấp thu dược hiệu.

Đây là nước thuốc do Nhị sư tỷ điều phối ra, có tác dụng rất lớn đối với chữa thương.

Vải băng quấn trên người Lục Diệp hôm qua đã được cởi xuống, kết quả hắn phát hiện tóc mình ngắn đi rất nhiều, hồi tưởng lại trận chiến sau cùng khi đó, hẳn là bị nữ tu Thánh Hỏa Giáo kia đốt mất, cũng may chưa đốt thành đầu trọc, bằng không thật không mặt mũi nào đi gặp người.

Được Nhị sư tỷ điều dưỡng, ngoại thương của hắn về cơ bản đã tốt lên nhiều.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 27%👉

Thành viên bố cáo️🏆️