- Môn chủ không ở đây, sự tình trong tông do ngươi định đoạt, các ngươi muốn làm gì ta không quản, nhưng nếu để ta phát hiện ai dám trong tối giở trò với Lý Bá Tiên, đừng trách ta không để ý tình nghĩa đồng môn!
Nói xong liền phất tay áo bỏ đi!
Vu Quán Giáp thần sắc bình tĩnh nhìn theo bóng lưng nàng, hai bàn tay dưới tay áo nắm chặt, biểu tình dần dần trở nên lạnh lùng.
Nửa canh giờ sau, bản tông Đan Tâm Môn truyền ra một đạo mệnh lệnh, lệnh phó sứ trấn thủ trụ sở Lý Bá Tiên lập tức hồi tông, không được sai sót!
Nhưng rất nhanh lại có tin tức truyền đến, lúc này Lý Bá Tiên chính đang quyết đấu với cường giả xếp thứ hai trên Linh Khê Bảng Yến Hình, hoàn toàn không thoát thân ra được.
Ở một nơi khác, bản tông Chính Khí Môn, nguyên một đám Vân Hà Cảnh trong lúc rảnh rỗi, chính đang tụ cược.
Bàng Đại Hải mập mạp làm nhà cái, một đám sư huynh đệ ham mê đỏ đen đứng xung quanh đặt cược, trên mặt bàn chất đầy linh thạch sáng lấp lánh.
Đặc biệt là trước mặt Bàng Đại Hải, linh thạch chồng chất nhiều nhất, nhìn bộ dạng vui sướng hài lòng của hắn, rõ ràng đã thắng được không ít.
Hắn đột nhiên quay đầu nhìn vào một tên tu sĩ râu quai nón:
- Lạc Sơn sư huynh, mấy ngày nay ở Linh Khê chiến trường xảy ra chuyện lớn, ngươi có từng nghe nói?
Tên râu quai nón Lạc Sơn kia chỉ chuyên chú để ý bài trong tay, nơi nào quản được cái khác, chỉ thuận miệng ứng phó một câu:
- Linh Khê chiến trường thì có thể xảy ra chuyện lớn gì?
Bàng Đại Hải liền kể lại một lượt đại chiến Kim Quang Đỉnh, nguyên một đám tu sĩ Vân Hà Cảnh tụ cược tại trường nghe mà sửng sốt, ai nấy đều không ngừng kinh hô.
Bàng Đại Hải cười hắc hắc:
- Kể ra cũng thú vị, tên tiểu tử ngũ trọng kia, Lạc Sơn sư huynh hẳn nên quen biết.
Lạc Sơn nhíu mày:
- Ta biết? Là ai?
- Nửa năm trước, Tà Nguyệt Cốc, cái tên được Đường lão Bích Huyết Tông thu nhận kia.
Lạc Sơn hồi tưởng một phen, không khỏi ngạc nhiên hỏi lại:
- Là tên Lục Nhất Diệp kia?
- Chính là người này.
- Không thể nào?
Lạc Sơn nhíu mày:
- Có phải nhầm người rồi không?
Đối với tiểu gia hỏa tên Lục Nhất Diệp kia, đến nay hắn vẫn có chút ấn tượng, rốt cuộc được Đường lão thu về dưới trướng, hơn nữa còn là thiên phú nhất diệp, xưng hào Lục Nhất Diệp còn là được truyền đi từ miệng hắn, nhưng điều này làm sao có thể? Thiên phú nhất diệp, thời gian nửa năm có được tu vi ngũ trọng, càng là nghênh chiến bốn mươi ba nhà tông môn trên Kim Quang Đỉnh, giết cho người Vạn Ma Lĩnh không còn mảnh giáp...
- Người đã được tiếp về Bích Huyết tông, chết sống thế nào còn chưa biết, chẳng qua chỉ cần sót lại một hơi, lấy thủ đoạn của Thủy Uyên sư tỷ, nhất định có thể cứu về được.
Bàng Đại Hải ý vị thâm trường nhìn vào Lạc Sơn:
- Hơn nữa tiểu tử kia tựa hồ rất để ý đến xưng hiệu Nhất Diệp của mình, nghe nói có gia hỏa Vạn Ma Lĩnh hô hắn một tiếng Nhất Diệp đạo hữu, kết quả bị hắn cường hành chém chết! Lấy tiềm lực mà tiểu tử này triển hiện ra bây giờ, đợi khi hắn tấn thăng Vân Hà Cảnh... Hắc hắc, Lạc Sơn sư huynh, ngươi phải bảo trọng đấy nhé!
Sắc mặt Lạc Sơn không khỏi có chút khó coi, nhưng lại cười nhạo một tiếng:
- Đùa, ta sẽ sợ hắn? Hắn trước phải sống sót đi rồi tính, mở bài mở bài...
Bàng Đại Hải không nói gì thêm, đang định mở bài, chợt có linh lực ba động cường đại từ bên ngoài đánh tới, bài còn chưa mở, nóc phòng đã bị xốc lên.
Nguyên một đám tu sĩ Vân Hà Cảnh trợn mắt há mồm ngước đầu nhìn lên, chỉ thấy giữa không trung hơn mười đạo thân ảnh đoàn đoàn bao vây nơi này, cầm đầu là một vị sư thúc Chân Hồ Cảnh, ánh mắt như phun lửa nhìn vào bọn hắn.
- Giới Luật Đường!
Một người kêu to, chúng nhân ầm vang tứ tán.
Cường giả Chân Hồ Cảnh kia nghiến răng nghiến lợi quát:
- Công khi đánh bạc, môn phong Chính Khí Môn ta chính là bị đám gia hỏa các ngươi làm cho bại hoại, bắt lại hết cho ta!
Một tấm lưới lớn từ trên trời giáng xuống, phong tỏa thiên địa, con bạc tụ tập tại trường có một tên tính một tên, không ai chạy thoát đi được, tất cả đều bị lưới lớn trói cứng lại.
Nửa canh giờ sau, bên trong Giới Luật Đường, một tiếng tiếp một tiếng kêu thảm truyền ra, vô cùng thê lương, tu sĩ Chính Khí Môn đi ngang qua phụ cận nghe được vào tai, trong lòng không khỏi sợ run.
Có đệ tử mới nhập môn không lâu sắc mặt trắng bệch, đám sư huynh hơi lớn chút liền căn dặn:
- Sau này ở trong tông đụng phải gia hỏa mập mạp kia thì nhất định phải tránh xa, đó là u ác tính của Chính Khí Môn chúng ta, các ngươi đừng để bị hắn làm hư.
Đám đệ tử mới gật đầu như giã thóc.
…