Ngay khi phía Vạn Ma Lĩnh cơ hồ đợi đến mất kiên nhẫn, rốt cục có người từ từ đi lên lôi đài.
Động tĩnh huyên náo bỗng chợt lắng lại, mấy ngàn đôi tròng mắt nhìn chằm chằm tên tu sĩ đi lên lôi đài kia, nhưng người này lại không phải đệ tử Thánh Hỏa Giáo chuẩn bị xuất chiến, mà là một tên nữ tu khác!
Ánh mắt Lý Bá Tiên đột nhiên tóe xạ vẻ lạnh lành:
- Phía Vạn Ma Lĩnh có ý gì?
Không khác, nữ tu đi ra này mặc dù cũng là người Thánh Hỏa Giáo, nhưng chỉ nhìn linh quang ngoài thân liền biết người này không phải lục trọng.
Nàng là một vị tu sĩ thất trọng!
Mấy tên cường giả Linh Khê Bảng phía Vạn Ma Lĩnh hiển nhiên cũng không nghĩ tới sẽ phát sinh loại chuyện này, trên Thiên Cơ Khế có điều khoản ước định rõ ràng, tu vi người nghênh chiến cao nhất chỉ có thể là lục trọng, thất trọng đăng trường, không nghi ngờ đã phá hoại quy củ.
Công nhiên khiêu hấn Thiên Cơ Khế, đây là hành vi to gan bằng trời cỡ nào, một khi thiên cơ hạ xuống trừng phạt, tất cả cường giả và tông môn phía sau lưu lại chỉ ấn trên Thiên Cơ Khế trước đó đều phải hợp lực công kích Thánh Hỏa Giáo, vô luận phía Vạn Ma Lĩnh có nguyện ý hay không.
Từ khi có Linh Khê chiến trường đến nay, tính công chính của thiên cơ là điều không ai dám khiêu hấn.
Dù người Thánh Hỏa Giáo đầu óc có không bình thường đến mấy thì cũng không nên làm ra chuyện không khôn ngoan đến thế, đây là lấy vận mệnh toàn bộ tông môn đi đánh cược.
Mặc dù ánh mắt Lý Bá Tiên sắc bén, ngữ khí lạnh lẽo, song trên thực tế trong lòng lại đang mừng thầm, bởi vì nếu Thánh Hỏa Giáo thật muốn chơi như vậy, đối với phe mình tuyệt đối là điều có lợi.
Trong lòng ngấm ngầm thì thào, quả nhiên đám người này đều bị thánh hỏa đốt cho hỏng cả tâm trí?
Mấy tên cường giả phía Hạo Thiên Minh cũng nghĩ như vậy, bằng không bọn hắn sẽ không an tĩnh ngồi đó bất động, sớm từ khi nữ tu thất trọng kia đã lên đài đã ra tay ngăn trở.
- Các ngươi muốn làm gì?!
Phía Vạn Ma Lĩnh, tên cường giả nằm trong top hai mươi Thiên Cơ Bảng nhìn sang quản sự Thánh Hỏa Giáo tại trường, cắn răng quát hỏi.
Dù tên pháp tu lục trọng kia không phải là đối thủ, thì cũng tuyệt không thể phá hoại quy củ Thiên Cơ Khế, bằng không hậu quả không thể tưởng tượng.
Ngay khi hắn vừa dứt lời, trên bầu trời ẩn ẩn có sấm sét vang dội truyền đến, mây đen dày đặc bỗng chợt hiện ra, hội tụ trên Kim Quang Đỉnh, che khuất cả mặt trời.
Thiên cơ bắt đầu phun trào...
Phía Vạn Ma Lĩnh không khỏi kinh hãi, những tu sĩ ở gần phía Thánh Hỏa Giáo dồn dập tán đi, nhất thời, xung quanh đám người Thánh Hỏa Giáo trống ra một phiến khu vực rộng lớn.
Khí tức tử vong bức tới, đám người Thánh Hỏa Giáo lại vẫn thản nhiên như không, khoan nói những cái khác, chỉ riêng phần đảm phách trực diện với thiên cơ này quả thật đã khiến người kính nể, nhưng như thế cũng không thể thay đổi vận mệnh sắp phải đón nhận cái chết của bọn hắn.
- Thánh hỏa hừng hực, thiêu đốt thân thể ta, tâm hỏa không tắt, chết có sá gì!
Phía Thánh Hỏa Giáo, tên quản sự có tu vi cao nhất kia cúi đầu, nhẹ giọng niệm tụng.
Trên lôi đài, nữ tu thất trọng cũng cúi đầu, thấp giọng niệm tụng:
- Thánh hỏa hừng hực, thiêu đốt thân ta, tâm hỏa không tắt, chết có sá gì!
Đồng thời với tiếng niệm tụng, nàng giơ lên ngón cái tay phải, điểm vào vị trí nào đó dưới ngực mình, sau đó đột nhiên nhấn một cái.
- Đây là...
Lý Bá Tiên như bỗng chợt ý thức được điều gì, sắc mặt biến hóa.
Phốc...
Tựa hồ có tiếng vang nho nhỏ truyền ra, phảng phất khí cầu bị đâm thủng, nương theo tiếng nói nhè nhẹ vang lên, thân hình nữ tu thoáng khẽ lảo đảo, đồng thời sóng khí cuồng bạo lấy nàng làm trung tâm, cuốn thốc ra bốn phương tám hướng.
Nữ tu kêu lên một tiếng đau đớn, trong mắt hiện rõ vẻ thống khổ, cùng lúc, khí tức cũng đột nhiên suy yếu đi một đoạn.
- Tự phế linh khiếu!
Lý Bá Tiên cắn răng quát khẽ.
Tất cả mọi người nhìn thấy động tác của nữ tu kia, vô luận là Hạo Thiên Minh hay Vạn Ma Lĩnh, ai nấy đều biến sắc.
Tự phế linh khiếu, nói thì dễ dàng, nhưng làm được lại rất khó, một khi linh khiếu bị phế, vậy bằng với tiền đồ vô vọng, phải sa đà ở trong cấp độ Linh Khê Cảnh không biết bao năm, cứ nhìn Lý Bá Tiên liền biết, hắn kinh tài tuyệt diễm cỡ nào, đương sơ chính là nhân vật mà ngay cả kiếm chủ Bắc Huyền Kiếm Tông đều tán thưởng, nhưng sau khi linh khiếu bị phá, đã dừng ở cấp độ Linh Khê Cảnh tận mười mấy năm, hơn nữa tu vi còn đình trệ ở bát trọng, bởi vì có một nơi linh khiếu bị phá, hệ thống tiểu chu thiên tuần hoàn sau cùng khó mà thành hình, không cách nào tấn thăng cửu trọng.
Đương nhiên, linh khiếu bị phá có thể tu bổ, song muốn vậy cần tiêu tốn đại giá quá lớn, không ai nguyện ý tuỳ tiện đi nếm thử.
Giờ này khắc này, ngay trước mặt mấy ngàn tu sĩ hai phe trận doanh, nữ tu Thánh Hỏa Giáo kia mặt không đổi sắc phế đi một nơi linh khiếu của bản thân, bộ dạng thản nhiên như thể cắt đi một sợi tóc vậy...
Phần quyết đoán này, phần tàn nhẫn với chính bản thân này, khiến cho mấy ngàn tu sĩ tại trường đều tê cả da đầu, không hổ là kẻ điên Thánh Hỏa Giáo, loại chuyện như thế mà cũng làm ra được.
Sau thoáng chấn kinh ngắn ngủi, tất cả mọi người ngước mắt nhìn lên thiên cơ đang tuôn động giữa trời.
Vốn sau khi nữ tu này bước lên lôi đài, thiên cơ liền bắt đầu khoái tốc tuôn động, như thể lập tức liền muốn hạ xuống trừng phạt, sấm sét vang dội trong mây đen dày đặc khiến người run sợ bất an.
Song khi nữ tu kia tự phế bỏ một nơi linh khiếu của bản thân, tu vi hạ xuống lục trọng, mây đen phủ kín trên bầu trời Kim Quang Đỉnh liền cấp tốc lui tán, thiên cơ tuôn động cũng tan biến không thấy đâu nữa.
Ánh nắng rải dưới, trời xanh không mây.
Phía Vạn Ma Lĩnh hớn hở mừng vui.
…