- Nếu đã nghe hiểu, vậy thì tự mình đi đi.
Lục Diệp giương mắt nhìn nàng một cái, kiên trì nói:
- Cùng đi.
Lam Vũ Điệp trầm giọng nói:
- Xem ra ngươi thật nghe không hiểu tiếng người! Ngươi có biết không, vì cái nhiệm vụ đáng chết này, ta chết mất hai sư đệ sư muội, trước kia lão nương căn bản không quen biết ngươi, đến tìm ngươi chẳng qua là vâng lệnh sư môn, ngươi lại không phải con ta, tại sao ta phải vì ngươi mà đánh sống đánh chết? Ân ân oán oán đời trước, dựa vào cái gì mà bắt đám hậu bối chúng ta đi gánh chịu? Ngươi có biết không, ở những nơi ngươi không thấy được, còn có rất nhiều người đang cầm chân tu sĩ Vạn Ma Lĩnh, chỉ vì ngăn cản không cho bọn hắn chạy tới tìm ngươi? Đoạn thời gian này, chỉ riêng tuyên chiến giữa các tông môn đã nhiều gấp mấy chục lần dĩ vãng! Tại sao chúng ta phải làm vậy? Tại sao bọn hắn phải làm vậy? Còn không phải vì muốn ngươi sống sót, cho nên... Đi nhanh lên, cố gắng mà sống, đừng để hai sư đệ sư muội kia của ta chết vô ích, cũng đừng để những người âm thầm xuất lực kia chết vô ích!
Nàng liến thoắng một trận, vốn tưởng rằng Lục Diệp có thể nghe vào tai, ai ngờ Lục Diệp vẫn thờ ơ ngồi đó, đợi nàng nói xong mới nhìn nàng hỏi:
- Nói xong rồi?
- Hả?
Lam Vũ Điệp bị hắn làm cho nhất thời nghẹn họng, cuối cùng biệt ra một câu:
- Lão nương thật muốn đánh ngươi một trận!
Lục Diệp thở dài nói:
- Nửa năm trước, ta chỉ là một tên quáng nô ở Tà Nguyệt Cốc, được Hạo Thiên Minh giải cứu, lại được người chỉ điểm, bái nhập Bích Huyết Tông, chẳng qua không đợi chưởng giáo mang ta về tông liền bị người chặn giết ở giữa đường, chưởng giáo bị bức đành chịu, phải đưa ta vào Linh Khê chiến trường, thậm chí ta còn không biết Bích Huyết Tông rốt cuộc đến cùng có bộ dáng thế nào, thời gian qua, ta chỉ có một mục tiêu, đó chính là đi đến trụ sở Bích Huyết Tông.
- Chính như ngươi nói, ân ân oán oán đời trước, dựa vào cái gì bắt đám hậu bối chúng ta đi gánh? Cả ngươi, cả ta, thậm chí đều không biết đời trước đến cùng đã xảy ra chuyện gì. Nhưng mà... Ta nghĩ, nếu đã bái nhập sư môn, đánh lên lạc ấn sư môn, như vậy tự nhiên phải gánh lấy ân oán của sư môn, đây là điều ai cũng không cách nào tránh được.
- Nửa năm nay ở trong Linh Khê chiến trường, tuy ta có được tu vi ngũ trọng, nhưng so với chiến trường mênh mông này mà nói thì tính là gì? Lục Diệp ta tài gì đức gì, thân thể nhỏ bé này làm sao gánh vác được đánh cờ giữa hai đại trận doanh? Bọn hắn dựa vào cái gì mà đặt tiêu điểm trường tranh đấu này lên thân ta? Nhưng nếu đã bị quấn vào trong thị phi, vậy liền không cách nào trích thân ra được, ta cũng chỉ mới biết, có rất nhiều người đang âm thầm giúp ta, có rất nhiều người bởi vậy mà chết.
- Ta không muốn nói cái chết của bọn hắn không liên quan đến ta, vô luận là bởi vì mệnh lệnh sư môn, hay là bởi vì giao tình với Bích Huyết Tông, bọn hắn đều đang giúp ta, phần ân tình này, ta khắc ghi trong tim!
Lam Vũ Điệp lẳng lặng nhìn vào hắn.
Đối với nhiệm vụ sư môn này, nàng vốn có chút oán khí, rốt cuộc trước kia bọn hắn không thân không quen Lục Diệp, lại bởi vì sư mệnh mà phải tới bảo hộ hắn, thậm chí vì thế chết mất hai người, còn cả những người chết đi ngoài dã ngoại hoang vu kia nữa, kết cục sao mà đáng thương đáng thán.
Nhưng giờ xem ra, người đáng thương đáng thán nhất chính là thiếu niên tuổi tác có vẻ không lớn trước mặt mới đúng.
Cũng phải, tu vi chỉ là ngũ trọng, lại thành trung tâm đánh cờ giữa hai đại trận doanh, nhiều tu sĩ Vạn Ma Lĩnh như vậy muốn lấy mạng hắn, trong đó không thiếu cường giả đến từ khu vực trung tâm, áp lực lớn thế nào chắc không cần nghĩ cũng biết.
Đây không phải cục diện hắn muốn, chỉ là nhân duyên tế hội biến thành vòng xoáy tranh đấu, đổi lại nàng sợ rằng sớm đã phát điên.
- Cho nên... Ngươi muốn nói cái gì?
- Cho nên!
Lục Diệp hướng về phía nàng, bật cười một tiếng, nói:
- Ta phải sống sót, ta không quản đời trước có ân oán gì, cũng không quản sư môn đến cùng tại sao lại làm như vậy, đã có nhiều người âm thầm giúp ta, vì ta mà chết như thế, vậy ta càng phải sống! Ngươi nói không sai, không thể để những người kia chết vô ích. Giờ tu vi ta còn thấp, không tư cách để nói cái gì mà báo ân báo thù, nhưng chỉ cần ta còn sống, liền sẽ có cơ hội! Đám người Vạn Ma Lĩnh kia tốt nhất nên chém giết ta trước khi ta chạy về Bích Huyết tông Tông, bằng không sau cùng sẽ có một ngày, ta tất khiến tất cả thế lực Vạn Ma Lĩnh nhắm đến ta lần này phải trả giá đắt!
Lam Vũ Điệp ngây ngốc nhìn hắn, nghe cuồng ngôn ngây thơ đến mất trí này, sau cùng chỉ thốt một câu:
- Ngươi e là có bệnh!
Rốt cuộc là tâm tính thiếu niên, thỉnh thoảng sẽ nói ra một ít lời nhiệt huyết cuồng vọng, mấy ngày nay ở chung với Lục Diệp, Lam Vũ Điệp còn tưởng đứa này là người tính cách hướng nội, nhưng giờ xem ra, mình sai rồi.
- Ta sẽ không bỏ lại ngươi.
Câu tiếp theo Lục Diệp nói ra lại khiến Lam Vũ Điệp tức đến thổ huyết:
- Ta đi, ngươi sợ rằng không sống được lâu, tối nay nghỉ ngơi cho tốt, sáng mai chúng ta xuất phát.
Lam Vũ Điệp tức tối nhìn hắn, Lục Diệp bình tĩnh đối mặt với nàng.
Lát sau, Lam Vũ Điệp mới dời đi ánh mắt, biết mình không khuyên nổi đối phương.
Sắc mặt nàng đột nhiên co quắp:
- Ngươi thay đồ cho ta?
Thẳng đến lúc này nàng mới phát hiện, quần áo mình đã bị đổi, là một bộ nam trang, nhìn hình thể hẳn là của thiếu niên trước mặt này, hơn nữa miệng vết thương đều đã được xử lý thỏa đáng, không biết đắp lên thuốc gì, còn cẩn thận băng bó qua, nơi vết thương truyền đến cảm giác tê tê.
- Không phải!
Nét mặt Lam Vũ Điệp tức thì đỏ lên:
- Ngươi... Ngươi thấy hết cả rồi?
- Đã nói không phải ta!
Lục Diệp giải thích.
Mặt Lam Vũ Điệp càng đỏ hơn:
- Không phải ngươi, chẳng lẽ là Đại Bạch thay đồ cho ta?
Hổ Phách ngẩng đầu nhìn nàng một cái, khá là không vui!
…