Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 172: Lý bá tiên, phong nguyệt thiền (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Ở khu vực trung tâm chiến trường, trụ sở nhị phẩm tông môn Đan Tâm Môn, trên một đỉnh núi phía hậu sơn có một khối nham thạch như phi ưng giương cánh, tên là Ưng Phi Thạch, trên Ưng Phi Thạch, một đạo thân ảnh ngồi ở đó, người này khoác áo dài trắng thêu hình mây màu đỏ, ôn lên thân hình cao lớn rắn chắc, mái tóc bạc trắng như tuyết, nhìn tuổi tác ước chừng trên dưới ba mươi, chỉ là trong mắt hiện đầy vẻ tang thương.

Hắn ngồi trên Ưng Phi Thạch, một chân cong lên, chân còn lại rũ cụp giữa trời, bên người đặt một hồ lô rượu.

Nhìn trời chiều phía tây, người này thoáng khẽ nheo mắt, đưa tay nắm lấy hồ lô rượu bên cạnh, ngửa đầu chuốc một ngụm, nhưng mà rượu trong hồ lô đã hết, chỉ uống được mỗi không khí.

Thanh niên áo trắng tóc trắng lắc lắc hồ lô, khe khẽ thở dài.

Đúng vào lúc này, tròng mắt hắn chợt sáng rực lên, nhìn vào một đạo độn quang từ dưới bay lên, cười hắc hắc nói:

- Rượu tới rồi!

Dứt lời liền vẫy vẫy tay với độn quang kia.

Thoáng chốc, độn quang hạ xuống bên người, lộ ra thân ảnh một thiếu nữ xinh xắn đáng yêu.

Thiếu nữ vóc dáng mê người, khoác một thân váy xanh, tóc buộc thành hai chiếc đuôi ngựa, vừa mới lộ diện liền cười với thanh niên, lúm đồng tiền trông rất đẹp mắt.

- Sư huynh!

Thiếu nữ kêu một tiếng giòn tan.

- Sư huynh cái gì!

Thanh niên trừng mắt:

- Kêu sư thúc!

- Hả?

Thiếu nữ nghiêng đầu nhìn vào hắn, trong đôi mắt đẹp chớp qua một tia giảo hoạt:

- Ngươi chắc chứ?

Thanh niên nghiêm mặt nói:

- Bối phận không thể loạn, cha ngươi là sư huynh của ta, ngươi đương nhiên phải kêu ta sư thúc.

Thiếu nữ chắp tay sau lưng, vung cước giẫm lên đất bằng, làm bộ muốn đi, liếc mắt nhìn sang thanh niên, nói:

- Vậy ngươi nghĩ cho kỹ, sư huynh mới có rượu uống, còn về sư thúc... Nơi nào mát mẻ thì cứ đợi ở đó đi.

- Thiền nhi sư muội thật lém lỉnh!

Thanh niên nghiêm mặt quở mắng.

Lúc này thiếu nữ tên Thiền nhi mới phốc xuy bật cười, thu chân lại, từ trong túi trữ vật móc ra mấy vò rượu, thanh niên vội vàng mở ra một vò trong đó, hít hà hương vị, hai hàng lông mày khẽ nhướng lên:

- Rượu ngon!

Bắt lấy vò rượu chuốc mấy ngụm, mãn ý nấc một cái, thuận miệng hỏi:

- Rượu này lấy từ đâu? Có vẻ đã khá lâu năm.

Thiếu nữ một bên rót rượu mình mang tới vào trong hồ lô cho thanh niên, một bên thuận miệng đáp:

- Rượu mẹ ta chôn ở Thúy Trúc Lâm.

Thanh niên hơi ngớ, ngây dại nhìn Thiền nhi:

- Thế đây chẳng phải đồ cưới của ngươi? Ngươi lớn gan thật đấy, nếu để mẹ ngươi biết...

Thiền nhi hì hì khẽ cười:

- Ngươi không nói, ta không nói, mẹ ta sao biết được.

Thanh niên một mặt xoắn xuýt nhìn vào Thiền nhi, lại nhìn hồ lô rượu trong tay, ngửa đầu chuốc thêm mấy ngụm, không quản, dù sao từ nhỏ đã quen bị đánh rồi, chỉ cần mình không rời khỏi Linh Khê chiến trường, lão yêu bà kia đừng hòng làm gì được mình...

- Sư huynh, ngươi chừng nào thì cưới ta?

Thiền nhi rót rượu xong, ngồi xuống trước mặt thanh niên, thần sắc nghiêm túc hỏi.

- Khụ khụ khụ...

Thanh niên ho khan kịch liệt, vuốt rượu vương nơi khóe miệng một cái, quở mắng thiếu nữ:

- Nói mò cái gì? Ta là sư thúc của ngươi!

Thiếu nữ nghiêng đầu, giơ ngón tay đặt lên môi hồng:

- Buổi tối ba mươi hai năm trước, ngươi hôn...

Nàng nhìn có vẻ không lớn, nhưng trên thực tế là có thuật dưỡng nhan, từ bề ngoài căn bản không nhìn ra tuổi tác thật của nàng.

- Im miệng!

Thanh niên thần sắc hoảng loạn, có tật giật mình nhìn quanh trái phải:

- Để mẹ ngươi nghe được, ta còn sống nổi không? Hơn nữa khi đó còn nhỏ...

Đương thời mới tí tuổi đầu, không ngờ nàng lại có thể nhớ được rõ ràng đến vậy, chuyện cũ không thể quay đầu a!

- Vậy thôi không nói nữa.

Thiền nhi mỉm cười nhìn vào thanh niên, còn vươn tay tại kéo qua bờ môi, làm động tác vá miệng lại.

Thanh niên không khỏi đau đầu, đây đó ở chung nhiều năm vậy rồi, tính cách thiếu nữ này thế nào hắn là người rõ ràng nhất, đối phương càng tỏ ra như vậy, càng chứng tỏ có chuyện quan trọng nào đó nhưng không chịu nói.

Hắn đành chỉ biết thở dài:

- Có chuyện gì thì nói đi.

Thiền nhi cười híp mắt:

- Vậy ta nói, nhưng ngươi phải cưới ta!

- Ngươi ngậm miệng đi!

Thanh niên dứt khoát xoay người, đưa lưng về phía thiếu nữ.

- Chuyện Bích Huyết Tông ngươi cũng không muốn nghe?

Giọng Thiền nhi vang lên sau lưng.

Thanh niên quay đầu, thần tình bỗng trở nên ngưng trọng, miệng nhuyễn động mấy hồi, cuối cùng khàn giọng nói:

- Sắp giải tán rồi à? Tính toán thời gian cũng gần đến lúc rồi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 27%👉

Thành viên bố cáo️🏆️