Tranh đấu sinh tử mà xuất hiện sai lầm ngớ ngẩn như thế thì thực sự quá đáng sợ.
Đáng tiếc thẳng đến sau cùng, hắn đều không có cơ hội sử dụng linh phù phong hành.
Hắn không xuất hiện sai lầm, Đổng Thúc Dạ lại xuất hiện một sai lầm chí mạng, bị đạo thuật pháp Hỏa Phượng Hoàng của hắn đánh trúng.
Y Y cầm theo một tấm linh phù ló đầu ra từ bên cạnh, thấp thỏm dò hỏi:
- Thắng rồi?
Lục Diệp xụi lơ trên đất, nằm thành hình chữ đại (大):
Thắng rồi!
Y Y trừ mới đầu sử dụng linh phù lấp kín lối vào ra thì một mực không lộ diện, bởi vì Lục Diệp dặn nàng không được tùy tiện xuất thủ, có cơ hội hoàn mỹ hoặc khi hắn gặp nguy hiểm mới sẽ thúc giục linh phù, chẳng qua trận chiến này còn thuận lợi hơn cả trong dự đoán của Lục Diệp, Y Y từ đầu đến cuối đều không cần phải ra tay.
- Lục Diệp, ngươi thật lợi hại.
Y Y phát ra kính nể từ tận đáy lòng.
Khóe miệng Lục Diệp nhếch lên ý cười:
- Chỗ này không nên ở lâu, cho Hổ Phách ăn chút đồ, nghỉ ngơi một lát, sau đó chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Trước khi chết Đổng Thúc Dạ đã thông qua chiến trường ấn ký truyền đưa tin tức ra ngoài, mặc dù Lục Diệp không biết hắn đến cùng đang nói cái gì với ai, nhưng xác suất cao là gọi người tới.
Cho nên nhất định phải khoái tốc rời khỏi đây.
Có điều Lục Diệp không biết, Đổng Thúc Dạ thân là người phản ra tông môn, căn bản không khả năng đi kêu bằng hữu tới tương trợ, hơn nữa đương thời hắn đã cảm giác được mình tất chết không nghi ngờ, dù gọi người tới cũng không kịp.
Hắn chỉ truyền ra một đạo tin tức, mà đạo tin tức kia, hắn truyền cho rất nhiều người!
Y Y cho ăn Hổ Phách, sau đó lại đi quét dọn chiến trường, rất nhanh liền hưng phấn xách theo một chiếc túi trữ vật chạy trở về:
- Lục Diệp Lục Diệp, chúng ta phát tài.
Nhìn bộ dạng hớn hở đó của nàng, Lục Diệp biết thu hoạch không nhỏ.
Túi trữ vật của Đổng Thúc Dạ đang ở trạng thái bóc mở, bởi vì trong chiến đấu hắn cần phải lấy đồ từ trong túi trữ vật, đương thời làm gì có thời gian rảnh rối để khóa lại cấm chế.
Lúc này Lục Diệp chính đang ngồi xếp bằng trên đất, một bên luyện hóa linh đan khôi phục, một bên ăn uống, đồng thời còn tra xem chiến trường ấn ký của mình.
Họ tên: Lục Diệp.
Thân phận: Đệ tử Bích Huyết Tông.
Tu vi: Khai mở sáu mươi ba khiếu.
Vị trí: Linh Khê chiến trường.
Công huân: Ba trăm chín mươi bảy.
Lúc rời khỏi Bách Phong Sơn, công huân mới là ba trăm sáu mươi tám điểm, giờ lại nhiều thêm hai mươi chín điểm công huân.
Tính toán một phen, lúc trước ở trong đầm lầy hắn giết hai tên tứ trọng, tính tám điểm công huân, chỉ riêng một mình Đổng Thúc Dạ đã tăng lên cho hắn trọn vẹn hai mươi mốt công huân!
Như vậy xem ra, mặc dù không biết Đổng Thúc Dạ vì nguyên nhân gì mà tu vi rơi xuống lục trọng, nhưng công huân giành được khi chém giết hắn vẫn được tính là thất trọng.
Lục Diệp một mực không rõ ràng một chuyện, đó chính là rốt cục tại sao mà tu vi Đổng Thúc Dạ lại trượt xuống.
Đến giờ đại khái hắn vẫn chưa rõ ràng.
Trong túi trữ vật của Đổng Thúc Dạ còn có không ít linh thạch và linh đan, kiểm kê một phen, tổng cộng có một trăm ba mươi bốn linh thạch, năm mươi bảy viên linh đan.
Đây là túi trữ vật thu hoạch lớn nhất mà Lục Diệp giành được, đủ để bù đắp tổn thất khi mất đi Huyền Linh Chung.
Chẳng qua so với tu vi thất trọng của Đổng Thúc Dạ mà nói, chút thu hoạch này vẫn hơi ít.
Đây là hiểu lầm của Lục Diệp khi đi lấy mình độ người, trong tay hắn trước nay luôn có bó lớn vật tư tu hành, đấy là bởi hắn một mực đang bán Nguyên Từ Khoáng, tu sĩ khác làm gì có để uẩn như thế.
So sánh ra, Đổng Thúc Dạ đã tính là tương đối giàu có, dù sao trước kia cũng là trấn thủ sứ ở trụ sở Cửu Tinh Tông, vật tư tu hành của các sư đệ sư muội đều do hắn phân phát, thỉnh thoảng có thể cắt xén một ít, kiếm lời bỏ túi riêng, nhờ thế mới có gia sản nhiều đến vậy.
Nếu là tu sĩ thất trọng bình thường, tuyệt không khả năng có được thân gia như vậy, bởi vì tu sĩ tu hành cần tiêu hao vật tư, định mức tông môn phát ra mỗi tháng căn bản không dư được bao nhiêu.
Thu thập xong chiến lợi phẩm, hưu chỉnh sơ qua một phen, Lục Diệp và Y Y chung tay đẩy ra tảng đá chặn ngang lối đi, thuận theo lối vào khi trước đi ra ngoài.
…