Cả người Lục Diệp ngã bay ra sau, giữa trời nơi ngực truyền đến cảm giác tưng tức, một chùm huyết vụ phun ra.
Nhưng Đổng Thúc Dạ cũng thất thủ.
Sát na khi đây đó giao phong, Đổng Thúc Dạ kêu thảm một tiếng, cuống cuồng giật lùi ra sau, cúi đầu nhìn lại, trên hai tay in hằn vết thương sâu tận xương, máu thịt mơ hồ.
Hắn không khỏi trợn tròn mắt...
Đây là một đao mà ngũ trọng có thể chém ra? Đùa gì vậy!
Một đao kia trước là phá Kim Thân Phù, sau đó lại phá đi linh lực hộ thể, cuối cùng chém thương hai tay hắn!
May mà hắn thời thời khắc khắc duy trì linh lực hộ thân, bằng không một đao kia khả năng đã chém rụng hai tay hắn.
Một tên ngũ trọng vừa mới tấn thăng, sao lại có được công kích sắc bén như vậy, linh khí trên tay đối phương rốt cục là phẩm chất gì?
Lần trước khi hắn truy sát Lục Diệp, chỉ từng thấy qua Lục Diệp dùng Ngự Thủ linh văn tác chiến, biết linh văn kia của đối phương lực phòng hộ cực mạnh, thẳng đến khắc này hắn mới lần đầu lĩnh giáo sức tấn công Lục Diệp, quả thật được một phen kinh ra mồ hôi lạnh!
Nghĩ lại mà vẫn sợ, thiếu chút nữa là đi đứt.
- Khụ khụ...
Đầu bên kia, Lục Diệp bị đánh bay, từ từ chống đao đứng dậy, trong miệng toàn là mùi máu tươi.
Đổng Thúc Dạ ngưng thần nhìn lại nơi ngực Lục Diệp, rất nhanh liền không khỏi thất vọng, ngực Lục Diệp không thấy có dấu tích bị chém thương, trong nháy mắt sau cùng kia, hắn kịp thời thúc giục Ngự Thủ linh văn ngăn cản, mặc dù ngăn được trảm kích, song lực xung kích lại không ngăn nổi, khiến Lục Diệp chịu chút nội thương.
Hắn thoáng cảm giác một phen, ngực anh ách khó chịu, nhưng không có dấu hiệu gãy xương, đây là chuyện tốt, sau khi trải qua Long Tuyền tôi thể, thể phách được đến đề thăng cực lớn, năng lực kháng đánh mạnh lên rất nhiều.
Đổng Thúc Dạ sẽ không cho hắn thời gian thở dốc, Lục Diệp vừa mới đứng thẳng người dậy, đối phương đã nhẫn lấy đau đớn nơi hai tay, lần nữa thúc giục thuật pháp đánh tới.
Thuật pháp đỏ vàng trắng, đủ mọi màu trắng ùn ùn đánh tới, liên miên bất tuyệt, Lục Diệp chỉ có thể chật vật tránh né.
Hồi lâu sau, hắn mới bớt đau phần nào, khom người xông tới Đổng Thúc Dạ, trên trường đao lần nữa bùng lên hỏa diễm.
Từng có một lần kinh nghiệm đột tiến đến trước người Đổng Thúc Dạ, lần này có vẻ nhẹ nhàng hơn nhiều, đặc biệt là sau khi hai tay Đổng Thúc Dạ bị thương, tần suất thi triển thuật pháp rõ ràng hạ thấp không ít.
Mà tùy theo Lục Diệp tập kích, Đổng Thúc Dạ không ngừng lui ra sau tránh né, lúc này tầm quan trọng của chiến trường mới thể hiện ra, nếu là ở dã ngoại, Đổng Thúc Dạ chỉ cần lướt đi một cái liền có thể rời xa Lục Diệp, nhưng trong không gian bịt kín này, hắn căn bản không cách nào thi triển ra được ưu thế của mình.
Khoảng cách lần nữa khoái tốc rút ngắn, thần tình Đổng Thúc Dạ dần hiện vẻ hung ác.
Chớp mắt, Lục Diệp đã nhào đến cách trước mặt Đổng Thúc Dạ ba trượng, cúi người né tránh một đạo thuật pháp, đồng thời hất nghiêng trường đao trong tay.
Một đao dốc hết toàn lực lại đánh hụt, xung kích cường đại từ trên bổ xuống, Lục Diệp vội vàng đưa tay thúc giục Ngự Thủ linh văn ngăn trở, lực xung kích khiến thân hình hắn đè rạp xuống, ngăn không được trượt ra phía sau.
Giương mắt nhìn lại, Đổng Thúc Dạ lại lơ lửng giữa trời, thần sắc chế nhạo nhìn Lục Diệp:
- Tiểu tử, ngươi quá khinh thường pháp tu!
Hắn đúng thực không biết bay, nhưng hắn biết Ngự Không Thuật, bằng vào thuật pháp này, trôi nổi giữa trời trong thời gian ngắn thì vẫn làm được.
Một tên binh tu ngũ trọng, trừ phi mọc cánh, bằng không lấy gì ra đấu với hắn? Có thể nói trận chiến này ngay từ vừa bắt đầu, kết quả đã được chú định.
Trước đó không triển lộ ra bản sự này là bởi vì hắn tưởng rằng mình có thể giết chết Lục Diệp, nhưng sau phen giao thủ vừa rồi mới phát hiện, dù đối phương mới tấn thăng ngũ trọng, song cũng không phải dễ dàng muốn giết là giết, giờ đây cánh tay đã bị thương, không nên trì hoãn thêm nữa, nhất định phải tốc chiến tốc thắng.
Đưa tay chỉ về hướng Lục Diệp, sắc mặt Đổng Thúc Dạ lạnh lùng, nơi đầu ngón tay linh lực bắt đầu phun trào, một chiếc mâm tròn từ từ phác hoạ thành hình.
Tốc độ Lục Diệp quá nhanh, hơn nữa lại có linh văn phòng hộ kia, chỉ bằng thuật pháp đơn thể rất khó giết chết đối phương, cho nên Đổng Thúc Dạ tính sử dụng một chiêu thuật pháp sát thương diện rộng, hắn muốn dùng lửa thiêu đốt toàn bộ động đá vôi này, chỉ vậy mới có thể bảo đảm giết chết đối phương.
Linh lực hội tụ, mâm tròn từ từ thành hình, phía dưới có linh lực tuôn động, nương theo tiếng phốc xuy phốc xuy, một con hỏa điểu hình thể béo mập lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, đâm đầu lao thẳng vào trong ngực Đổng Thúc Dạ!
Oanh một tiếng, chim mập nổ tung, Đổng Thúc Dạ kinh hãi ngã xuống từ giữ trời, mâm tròn mới vừa hội tụ thành hình cũng theo đó tan thành mây khói, chớp mắt, linh lực ba động trên thân trở nên hỗn loạn tới cực điểm.
Thuật pháp? Gia hỏa này biết thuật pháp? Ngã xuống từ giữa trời, Đổng Thúc Dạ gần như đã mất đi năng lực tự hỏi, hắn ngàn tính vạn tính, song không tính tới một tên vừa tấn thăng ngũ trọng như Lục Diệp lại biết thuật pháp.
Hơn nữa đối phương thi triển đạo thuật pháp kia quả thực như là hạ bút thành văn, tốc độ còn nhanh hơn cả hắn, nhất thời đánh cho hắn trở tay không kịp.
Gia hỏa này cũng là pháp tu?
Khóe mắt liếc qua, nhìn thấy Lục Diệp chính đang cấp tốc tiếp cận bên này, Đổng Thúc Dạ vội vàng điều chỉnh thân hình, nhưng đang trong quá trình thi triển đạo thuật pháp diện rộng kia thì bị đánh gãy, còn cường hành hứng chịu một đạo thuật pháp của đối phương, dù hắn có linh lực hộ thân thì cũng để lại hậu quả nghiêm trọng, lúc này một thân linh lực không ngừng kích đãng, tán loạn lung tung trong linh khiếu, cả người cứng ngắc, không thể động đậy gì được.
…