Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 159: Kịch chiến trong mưa (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Đây là thiếu gia nhà ai? Lục Diệp nghe hắn tự xưng, thần tình không khỏi hiện ra cổ quái.

Bất giác lại nhớ đến thiếu chủ Cửu Tinh Tông...

Thiếu gia, thiếu chủ, đều là người có thân phận tương tự nhau, khác biệt chính là lần trước làm thịt là tu sĩ, còn đây là phàm nhân.

Sao cứ luôn có thiếu gia thiếu chủ đi gây khó dễ với mình?

- Ngươi muốn chết như thế nào?

Đổng Thúc Dạ nhìn vào Lục Diệp, nhe răng nhếch miệng cười lên.

Lục Diệp không đáp, chỉ híp mắt nhìn vào trước mặt.

Hai mươi trượng, khoảng cách quá xa, một khi đối phương đã có phòng bị liền rất khó thành công, Lục Diệp thở nhẹ một hơi, nắm chặt trường đao trong tay, đạp chân xuống, đất đá lập tức bắn tóe lên, xông giết thẳng về phía Đổng Thúc Dạ.

Hổ Phách không lao theo, mà được Y Y sai khiến, lặng lẽ lùi ra sau, ẩn vào trong màn mưa.

Đổng Thúc Dạ khẽ nhướng mày, ẩn ẩn cảm giác thấy lực bạo phát của tên tứ trọng Lục Diệp này có chút không tầm thường, đây tựa hồ đã vượt ngoài phạm trù mà tứ cảnh nên có.

Nhưng cũng chỉ thế mà thôi, thân là một tên pháp tu nguyên thất trọng, hắn há có thể để Lục Diệp tuỳ tiện áp sát.

Thậm chí hắn không hề có ý định di động, đưa tay lên, một đạo kim hồ hình bán nguyệt lập tức chém về phía Lục Diệp. Hắn không sử dụng thuật pháp hệ hỏa như lần trước, bởi vì thiên thời không cho phép, dưới loại thời tiết quỷ quái này, thúc giục thuật pháp hệ hỏa sẽ chỉ làm trò cười cho thiên hạ.

Tốc độ Kim Hồ Trảm cực nhanh, cơ hồ vừa mới thành hình đã chém đến trước mặt Lục Diệp.

Linh lực Lục Diệp tụ lại nơi tròng mắt, hắn vốn muốn nhìn rõ điểm rơi của Kim Hồ Trảm này, sau đó lại thúc giục Ngự Thủ linh văn đi ngăn cản.

Song khi lực chú ý của hắn tập trung cao độ, hết thảy bốn phía phảng phất bỗng chợt trở nên chậm đi nhiều...

Hắn ẩn ẩn thấy được quỹ tích Kim Hồ Trảm kia đánh về phía mình, trong lòng sinh ra cảm giác có thể tránh thoát, hắn thuận theo cảm giác này cúi người xuống, trên đỉnh đầu lập tức có kình phong lướt qua, trảm kích cường đại hất văng nước mưa, tạo thành một khu vực chân không, mấy sợi tóc bay lên.

Tránh được rồi!

Nhưng đạo Kim Hồ Trảm thứ hai đã đánh tới, Lục Diệp giơ đao chém ra, linh lực nổ tung, Kim Hồ Trảm bị chém nát, song thân hình Lục Diệp cũng có chút khó mà ngăn nổi, lảo đảo giật lùi ra sau, hổ khẩu hơi có chút nhói đau.

Đạo thứ ba lại ập tới, lần này Đổng Thúc Dạ quyết tâm phải chém chết cho được Lục Diệp, cho nên không ra tay thì thôi, vừa ra tay liền không chút lưu tình.

Bước chân Lục Diệp thu lại, thẳng tắp thân hình, ưỡn ngực hóp bụng, rõ ràng thấy được đạo Kim Hồ Trảm kia cắt sát qua chóp mũi mình.

Trong lòng hắn chợt hiểu ra, lợi ích mà Long Tuyền tôi thể mang đến cho hắn không chỉ đơn giản là khiến thể phách trở nên cường đại hơn, khiến tốc độ và lực lượng xuất đao của hắn càng nhanh càng mạnh, mà còn khiến cho tốc độ phản ứng của hắn trở nên nhanh hơn rất nhiều, đôi tròng mắt có thể nắm bắt được những thứ trước kia không khả năng nhìn thấy.

Cho nên mới sẽ sản sinh ảo giác toàn bộ thế giới bỗng như chợt chậm lại.

Phát hiện bất ngờ ngoài ý này khiến kế hoạch trong đầu Lục Diệp càng thêm phần ổn thỏa.

Hắn vốn định mượn nhờ Ngự Thủ linh văn ngạnh kháng công kích của đối phương, nhưng nếu dùng Ngự Thủ, khoan nói đến tiêu hao, chỉ riêng lực đạo phản chấn đã rất dễ khiến hắn bị nội thương.

Dưới màn mưa, thân ảnh Lục Diệp không ngừng áp sát lại gần Đổng Thúc Dạ, từng đạo Kim Hồ Trảm từ bên kia đánh tới, hắn liên tục né tránh, chém nát, nếu thực sự tránh không được chặt không kịp liền thúc giục Ngự Thủ ngăn cản.

Thỉnh thoảng sẽ bị đánh lui, nhưng tổng thể mà nói, hắn vẫn đang nỗ lực gian khổ áp sát Đổng Thúc Dạ.

Đổng Thúc Dạ nhíu mày, nếu là trước đây có người nói với hắn, rằng một tên tu sĩ tứ trọng có thể đội lấy công kích thuật pháp của hắn, không ngừng tiến lên, hắn sẽ cảm thấy đối phương có bệnh.

Giờ tuy cảnh giới hắn chỉ còn là lục trọng, song lại có để uẩn thất trọng, chỉ là một ít linh khiếu trong cơ thể không cách nào làm thành tiểu chu thiên tuần hoàn, thực lực quả thực giảm xuống không ít.

Nhưng mà một tên tứ trọng, hắn tiện tay đánh ra mấy đạo thuật pháp liền giết!

Nhưng giờ đây, loại chuyện căn bản không thể xảy ra đó lại xuất hiện ngay trước mắt mình, người làm được, lại là kẻ hắn thống hận nhất trên đời.

Đổng Thúc Dạ triệt để cuồng nộ, linh lực phun trào, linh lực hội tụ trước người, một thanh trường thương do linh lực hội tụ mà ra dần dần thành hình, chớp mắt liền hóa thành một vệt kim quang đánh tới Lục Diệp.

Lục Diệp phát giác nguy cơ, tốc độ một kích này quá nhanh, hắn hoàn toàn trốn không thoát, hơn nữa uy năng cực lớn, Ngự Thủ linh văn bình thường sợ là khó mà ngăn được nổi!

Ý niệm vừa thoáng qua, trước mặt đã xuất hiện một mặt Ngự Thủ linh văn to bằng chậu rửa mặt, hùng hồn vô song, linh quang chớp động.

Oanh một tiếng, linh lực trường thương đánh lên linh văn, Lục Diệp gần như bị lực phản chấn kia hất văng, hắn khom người, hạ thấp trọng tâm xuống, nhưng thân hình vẫn không ngăn được trượt dài ra sau.

Tiếp đó, linh lực trường thương và Ngự Thủ linh văn đồng thời tiêu tán, Đổng Thúc Dạ lại tung ra một đạo thuật pháp đánh tới Lục Diệp, Lục Diệp thì lại cấp tốc xông tới, nhân khi đối phương tung thuật pháp, tranh thủ rút ngắn khoảng cách giữa hai bên.

...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 27%👉

Thành viên bố cáo️🏆️