Tới cửa Thiên Cơ thương minh, hai người đều thở dốc, nhưng không ai dám ngừng, vội vàng đi thẳng vào trong.
Một con hổ to lớn đột nhiên xuất hiện, dọa cho nữ tử kia kinh hô thành tiếng, thiếu niên theo bản năng đứng ra bảo vệ.
Nhưng con hổ kia chỉ lườm bọn hắn một cái liền cất bước rời đi.
Thiếu nữ vỗ vỗ ngực, lúc này mới ý thức được nơi đây không phải dã ngoại, trong thành có rất nhiều tu sĩ mang theo thú sủng, chẳng qua thú sủng thần tuấn uy phong thế này ngược lại khá là hiếm thấy.
Thiếu niên cũng đang đánh giá hổ lớn trắng như tuyết kia, đột nhiên khẽ di một tiếng, mắt trợn tròn tử tế nhìn ngó, phát hiện mình không nhìn lầm, thế là vội vàng đuổi theo, lách mình đi đến trước mặt người dẫn theo đại hổ, chắn ngang đường đi, ngón tay giơ lên, trên mặt lộ vẻ trầm tư:
- Ngươi là...
Tay Lục Diệp đè lên chuôi đao, nhàn nhạt nhìn thiếu niên ngăn ở trước mặt mình, linh lực tập trung lên đôi tròng mắt.
Linh Khê nhị trọng, một đao có thể chặt mấy tên!
Chẳng qua... Sao nhìn có vẻ quen quen?
Cách đó hơn mười trượng, ở quầy điểm tâm bên ngoài Túy Xuân Lâu, thiếu gia hoàn khố ngồm ngoàm nhai nuốt, trên mặt bỗng chợt hiện ra hỉ sắc, chỉ về một hướng nói:
- Lão Đổng lão Đổng, con hổ tuyết trắng kia đẹp thật, đi hỏi xem người kia muốn bao nhiêu linh thạch mới chịu bán, chúng ta mua lại nó!
Lão Đổng trầm mặt, đè xuống lửa giận trong lòng, ngẩng đầu nhìn sang bên kia, tròng mắt dần dần trợn trừng, hoài nghi có phải mình nhìn lầm hay không.
Tử tế quan sát một phen, phát hiện mình không nhìn lầm, tên tiểu tử vốn hẳn nên chết dưới tay hắn, không ngờ lại vẫn còn sống!
Sao đứa này không chết? Đương thời điểm công huân của mình rõ ràng đã bị khấu trừ, dưới đầm nước cũng trồi lên xác chết và máu tươi...
Không đúng, đương thời hắn vội vã về tông, không đi xuống kiểm tra, nếu khi ấy dưới nước còn có một tên tam trọng khác...
Còn có chuyện trùng hợp như vậy?
Trên đời không thiếu chuyện xảo hợp, tỷ như lão Đổng đi theo thiếu gia hoàn khố tới chỗ này ăn điểm tâm, thiếu gia nhìn thổ đại hổ tuyết trắng, lại tỷ như thiếu niên kia ngăn cản Lục Diệp...
- Ngươi là cái tên Lục Nhất Diệp kia!
Thiếu niên cuối cùng cũng nhớ ra, thời gian mấy tháng không tính quá lâu, hơn nữa đương thời danh xưng Nhất Diệp này đúng thật khiến người khó mà quên được:
- Đúng rồi, ngươi chính là tên Lục Nhất Diệp kia!
Lục Diệp nhíu mày, hắn cũng đã nhận ra đối phương.
Một trong những quáng nô được Hạo Thiên minh cứu đi ra cùng với hắn, chỉ là người này đến mỏ tương đối muộn, cộng thêm Lục Diệp một mực độc hành, không mấy khi tiếp xúc với người khác, cho nên trước đó hai người chỉ gặp qua hai lần, ngay cả một câu nói đều chưa từng nói qua.
Làm sao lại đụng phải người này ở đây? Tâm tình Lục Diệp không khỏi có chút phiền muộn, sao trên đời lại có chuyện vừa khéo đến vậy?
- Là ta, Ngô Hoa bái nhập Phần Nguyệt Sơn, không nhận ra à?
Ngô Hoa có vẻ rất nhiệt tình, không quản đương thời giữa hắn và Lục Diệp có giao tình hay không, có thể gặp được người quen ở chỗ này cũng tính là một loại duyên phận.
- Ngươi nhận lầm người.
Lục Diệp không định nói nhiều với hắn, xoay người nhảy lên lưng hổ, trực tiếp rời đi.
- Nhận lầm?
Ngô Hoa ngơ ngác:
- Không thể nào!
Hắn còn định đuổi theo, bỗng một tiếng nói vang lên ở sau lưng.
- Hai người các ngươi đang làm cái gì?
Ngô Hoa và thiếu nữ kia đều cứng người, quay người nhìn lại, chỉ thấy sư huynh nhà mình sắc mặt bất thiện đứng ở phía sau từ lúc nào.
- Sư huynh!
Hai người vội vàng hành lễ.
Mắt thấy sư huynh có dấu hiệu phát nộ, thiếu nữ vội vàng nói:
- Ngô sư huynh gặp phải người quen.
Ngô Hoa thoáng sửng sốt mất một lúc, nhưng ngay sau đó liền gật đầu nói:
- Đúng đúng, chính là người cưỡi đại hổ màu trắng kia.
Hắn vươn tay chỉ tới.
Thanh niên giương mắt nhìn lại, thấy được thân ảnh Lục Diệp hòa vào trong dòng người, chẳng qua chỉ thoáng nhìn, hắn vẫn đã thấy rõ được linh quang trên người Lục Diệp.
- Nhưng hắn nói ta nhận lầm người.
Ngô Hoa có chút mê mang:
- Ta sao có thể nhận lầm được, hắn chính là cái tên Lục Nhất Diệp kia.
Thiếu nữ tiếp lời, chuyển dời chú ý của sư huynh nhà mình:
- Lục Nhất Diệp, cái tên lạ thật.
Ngô Hoa cười cười nói:
- Tên thật của hắn là Lục Diệp, chẳng qua bởi vì lúc kiểm trắc thiên phú chỉ có một lá, cho nên mới có người đặt cho hắn biệt hiệu này, rất nhanh liền truyền ra.
…