Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 153: Nhân sinh nơi đâu không tương phùng (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Tên thiếu gia mà hắn phải hộ vệ cũng tương tự như tất cả thiếu gia hoàn khố trên đời này, ngày ngày dẫn theo mấy tên ác nô hoành hành bá đạo trong thành, dẫn lên tiếng oán than dậy đất, trừ chuyện tốt không làm còn thì chuyện gì cũng làm, trước đó còn bị người đánh cho, thiếu chút thì mất mạng.

Thiếu gia tuy là phàm nhân, không được gia chủ sủng ái, nhưng vị mẫu thân yêu diễm kia của hắn lại là bảo bối với gia chủ, có ai làm mẹ mà không thương yêu con trai mình, dưới sự giật dây của tiện tỳ kia, kẻ mới vừa nương nhờ là hắn liền được phái đi làm hộ vệ cho tên thiếu gia này.

Qua mấy ngày tiếp xúc, hắn phát hiện tính cách thiếu niên này không phải ác liệt một cách bình thường, tựa như vừa rồi, không phải hắn nhất định phải muốn làm gì với tiểu nương tử nhà người ta, người này chẳng qua chỉ là tiện tay...

Một ngày qua đi, không sờ mười người tám người, hắn liền đứng ngồi không yên, rất nhiều người trong thành đều biết hắn, đại đa số tiểu nương tử chịu thiệt đều không dám làm lớn chuyện, cuối cùng đành phải bỏ mặc.

Chẳng qua đứa này làm việc tốt xấu cũng còn biết phân tấc, trước nay không đi trêu chọc tu sĩ, đối tượng hắn bắt nạt đều là một ít phàm phu tục tử, cũng không biết một phàm nhân như hắn sao mà luyện thành ánh mắt phân biệt tu sĩ với người phàm.

Chỉ có thể nói mỗi người đều có thiên phú riêng.

Hắn càng sẽ không tuỳ tiện náo ra nhân mạng, giống như vừa rồi, chỉ gọi mấy tên ác nô đánh người ta một trận rồi thôi. Đây khả năng chính là nguyên nhân lớn nhất khiến hắn có thể sống đến bây giờ, đương nhiên, còn có một nguyên nhân khác chính là gia tộc hắn đủ mạnh.

- Đi thôi, lão Đổng!

Thiếu gia kêu một tiếng, dẫn theo mấy tên ác nô thản nhiên rời đi.

Lão Đổng đen mặt đuổi theo, chỉ cảm thấy nhân sinh một mảnh xám xịt.

Cửa đông nam, một chiếc xe ngựa dừng lại, một thanh niên mang theo hai người vào thành, sắc màu rực rỡ trong thành khiến hai người chưa thấy qua thị diện nhìn mà hoa cả mắt.

Thanh niên dẫn đầu có tu vi ngũ trọng, hai người còn lại thì chỉ có tu vi ngũ trọng mà thôi, theo thứ tự là một nam một nữ.

- Trong thành nhiều người, đừng chạy loạn, đi lạc là không tìm được đâu.

Thanh niên kia dặn dò.

Trong hai tu sĩ nhị trong, nữ tử ngoan ngoãn ứng tiếng, cùng theo bên người sư huynh, nam tử kia thì lại cười nói:

- Sư muội đừng nghe sư huynh dọa ngươi, có chiến trường ấn ký, đi lạc chúng ta cũng có thể liên hệ với sư huynh.

- Đúng rồi nhỉ.

Nữ tử chợt hiểu, quay đầu nhìn lại sư huynh, trong đôi mắt đẹp hiện vẻ mong đợi.

Sư huynh kia có vẻ hơi đau đầu, thở dài nói:

- Được rồi, tự mình đi dạo đi, nhớ kỹ tới Thiên Cơ thương minh tìm ta, hôm nay chúng ta ngủ lại ở chỗ này, ngày mai lại khởi hành!

- Biết rồi, sư huynh!

Nữ tử kia hớn hở ứng tiếng, cùng với nam tử nhị trọng khoái tốc tan vào trong đám đông, chẳng mấy chốc đã không thấy đâu nữa.

Thanh niên thở dài đành chịu, cất bước tiến về phía Thiên Cơ thương minh.

...

Tầng ba thương minh, trong phòng khách, Lục Diệp ngồi xếp bằng, trong năm mươi bốn linh khiếu có Tụ Linh gia trì, thiên địa linh khí xung quanh không ngừng tràn vào.

Hắn không gấp gáp tu hành, bởi vì có một thứ hắn mãi chưa có thời gian rảnh rỗi để tra xem.

Đưa tay vào trong túi trữ vật, lấy ra một vật dẹt, chính là thứ phun ra từ trong Long Tuyền khi trước.

Đương thời thời gian cấp bách, hắn chỉ kịp thu vào túi trữ vật, đến sau Thang Võ ở bên, hắn không tiện tra xem, thẳng đến lúc này mới lấy ra.

- A ô...

Khiến Lục Diệp không nghĩ tới chính là, hắn vừa lấy đồ ra, Hổ Phách bỗng chợt gầm nhẹ một tiếng, thân thể cúi rạp xuống, ánh mắt hung ác nhìn vật trên tay hắn.

Đây là biểu hiện tràn ngập địch ý của Hổ Phách.

Lục Diệp ngơ ngác nhìn sang Y Y, Y Y vội vàng trấn an, sau đó lại trao đổi một phen với Hổ Phách, lúc này mới giải thích nói:

- Hổ Phách cũng nói không rõ ràng, vừa rồi chỉ là phản ứng bản năng.

- Bản năng?

- Ừm.

Y Y gật đầu.

Lục Diệp cúi đầu nhìn lại đồ vật trong tay mình, thứ này lớn chừng bàn tay, hình bầu dục, liếc mắt nhìn qua có vẻ như là vảy cá, nhưng nhìn kỹ lại không quá giống.

Vảy rắn?

Lục Diệp đột nhiên nhớ tới trên cửa lớn bằng đồng có đồ án một con cự long bay, lân giáp trên thân cự long kia cực kỳ tương tự với thứ trên tay mình bây giờ.

Không lẽ là vảy rồng?

Nhưng sao trong Long Tuyền lại phun ra vảy rồng? Hơn nữa loại chuyện này cũng chưa từng nghe Tạ Kim nhắc qua, nếu nói trước đây trong Long Tuyền từng có vảy rồng phun ra, như vậy việc này khẳng định không giấu diếm được, bởi vì tôi thể trong Long Tuyền kia không chỉ có mỗi Thanh Vũ Sơn.

Lục Diệp lại hồi tưởng đến quá trình tôi thể, trong đầu hắn đột nhiên hiện lên đôi tròng mắt màu đỏ máu.

Đó là cái gì, đây lại là cái gì?

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (6)