Mấy lần Thang Võ tìm nàng đòi tiền cược, nàng đều lấy lý do không tận mắt nhìn thấy để từ chối, lần này Lục Diệp hiển lộ ra quang mang chiến trường ấn ký ngay trước mặt nàng, nàng không còn dư địa để chơi xấu quịt nợ nữa.
- Thiên cơ chứng kiến, có chơi có chịu!
Thang Võ vươn tay về phía nàng.
Hàn Già Nguyệt tức đến điên người, nhưng thiên cơ cuộn trào, nàng tuy không nguyện song vẫn đành phải đưa tay quét một cái lên trên chiến trường ấn ký của mình, một tia hồng quang bay về phía Thang Võ, làm xong còn không quên cắn răng chửi mắng một tiếng:
- Coi chừng nghẹn chết ngươi!
Hai trăm điểm công huân! Hàn Già Nguyệt đau lòng muốn chết.
- Ha ha...
Thang Võ thu lấy hồng quang, sắc mặt không đáng, quay sang nhìn Tần Vạn Lý:
- Cả ngươi nữa!
Tần Vạn Lý hơi ngớ:
- Ta? Chuyện này đâu liên quan tới ta, ta chỉ đứng ngoài xem náo nhiệt thôi.
- Bớt nói nhảm, hai mươi điểm công huân, ít một điểm thôi ta vặn đầu ngươi xuống bây giờ!
Thang Võ hung hăng quát, đối với Tần Vạn Lý hắn không khách khí như với Hàn Già Nguyệt.
Tần Vạn Lý dở khóc dở cười, lúc này mới nhớ ra, đương sơ lúc Hàn Già Nguyệt muốn cược thiếu niên kia thuộc phương trận doanh nào, hắn đúng thật cũng đặt cược hai mươi điểm công huân, nhưng khi đó là hắn cược với Hàn Già Nguyệt, căn bản không liên quan gì tới Thang Võ, lúc này Thang Võ nhảy ra tìm hắn đòi tiền cược, quả thực không có chút lý nào.
Thở dài một tiếng, Tần Vạn Lý cũng vuốt lên chiến trường ấn ký của mình một cái, hồng quang bay về phía Thang Võ. Thôi, xem như hao tài tiêu tai vậy, mặc dù cùng đều là cửu trọng, nhưng hai vị bên cạnh này, hắn thật chọc không nổi.
Người phía Thanh Vũ Sơn đã tới đông đủ, dù sao vốn cũng đã tụ tập sẵn ở Bách Phong Sơn, sau khi xác định được danh ngạch, rất nhanh liền có thể triệu tập tới.
Đợi chưa tới một canh giờ, lại có lượng lớn tu sĩ ùn ùn từ chân núi chạy tới.
Nhóm tu sĩ này về cơ bản đều là mỗi người một tọa kỵ, tọa kỵ nào nhìn cũng thần tuấn bất phàm, không chỉ thế, phục sức của những người này không nghi ngờ càng tươm tất chút.
Chứng kiến cảnh đó, Lục Diệp lập tức hiểu ra, những người này hẳn là tu sĩ của các tông môn giao hảo với Thanh Vũ Sơn. Bọn hắn sớm chờ đợi sẵn ở trụ sở Thanh Vũ Sơn ngay khi Long Tuyền Hội vừa bắt đầu, giờ đây Long Tuyền Hội kết thúc, Long Tuyền sắp mở ra, bọn hắn tự nhiên liền tập kết tới chỗ này.
Nhân số đám này không ít, chừng ba bốn mươi người.
Từng con tọa kỵ ầm ầm lướt qua bên cạnh, khí thế ngút trời, khiến không ít đệ tử Thanh Vũ Sơn nhìn mà hâm mộ không thôi. Để uẩn của tông môn ngoại vi và tông môn hạch tâm quả nhiên không cách nào so sánh, chỉ từ trang bị của những tu sĩ cấp thấp này liền có thể nhìn ra.
Đám tu sĩ kia đến trước đại điện, dồn dập hạ xuống tọa kỵ, tốp năm tốp ba tụ tập lại tán gẫu với nhau, xem ra đa phần đều là người quen biết.
Lục Diệp phát hiện một hiện tượng rất kỳ quái:
- Tạ sư huynh, sao ở chỗ này không nhìn thấy tu sĩ trên ngũ trọng?
Không chỉ tu sĩ Thanh Vũ Sơn như vậy, mà ngay cả tu sĩ những tông môn tới từ bên ngoài này cũng tương tự, không thấy ai có tu vi trên ngũ trọng cả.
Tạ Kim giải thích nói:
- Long Tuyền kia hiệu quả không lớn với tu sĩ trên ngũ trọng, đây cũng là lý do vì sao lại hạn định tu vi tu sĩ tham dự Long Tuyền Hội ở dưới ngũ trọng, về phần nguyên nhân cụ thể, ta cũng không rõ ràng, nhưng đây là điều trước kia đã được chứng thực qua.
Lục Diệp gật gật đầu.
Kiều Xảo Nhi lại có chút lo lắng:
- Đợi sau khi chúng ta tiến vào, tọa kỵ làm thế nào?
Nhiều yêu thú như vậy tụ tập lại một nơi, nếu không có chủ nhân ước thúc, rất dễ phát sinh hỗn loạn, đến lúc đó không cẩn thận chết mất mấy con tọa kỵ thì lại khó coi.
Tạ Kim cười nói:
- Không cần lo lắng, tiếp sau só sẽ có người dẫn tọa kỵ chư vị đến lồng thú để trông giữ cẩn thận.
Long Tuyền Hội cử hành đã không phải lần một lần hai, mỗi lần đều sẽ có rất nhiều tu sĩ tới từ bên ngoài cưỡi tọa kỵ đến, phía Thanh Vũ Sơn tự nhiên sẽ an trí chu đáo.
Không bao lâu sau, người an trí tọa kỵ đi tới, Lục Diệp đi cùng, Hổ Phách được an trí trong một chiếc lồng thú, số lượng lồng thú ở nơi này lên đến trên trăm, thừa đủ để an trí cho tọa kỵ của chúng tu sĩ.
Hết thảy chuẩn bị thỏa đáng, lúc màn đêm sắp giáng lâm, dưới núi đột nhiên truyền đến từng hồi tiếng ầm vang, ngay sau đó là một trận đất rung núi chuyển.
Chúng nhân tại trường còn chưa rõ ràng là chuyện gì, thân ảnh Thang Võ đã đi ra từ trong đại điện, nhìn vào đám đông chung quanh, sảng giọng nói:
- Long Tuyền đã mở ra, chư vị sư đệ sư muội theo thứ tự đi vào, lần này Long Tuyền bóc mở chín ngày, ba nhà mỗi nhà chiếm ba ngày, chư vị lượng sức mà đi, ngàn vạn đừng cậy mạnh, lời xấu nói ở đằng trước, nếu trong quá trình rèn luyện xảy ra điều gì bất trắc, Thanh Vũ Sơn ta tuyệt không chịu trách nhiệm...
Sau một phen thông báo ngắn gọn, dưới sự chỉ dẫn của Thang Võ, chúng tu sĩ tông môn tới từ bên ngoài lần lượt tiến vào trong đại điện.
Đợi bọn hắn đi vào xong rồi mới đến lượt tu sĩ Thanh Vũ Sơn.
Trong Long Tuyền Hội vừa qua, Thanh Vũ Sơn chiếm giữ bốn mươi chín ngọn núi, cho nên lần này được an bài đi vào chín mươi tám ngươi, nhưng phân đi ra hơn ba mươi danh ngạch, tổng danh ngạch thừa lại chỉ còn hơn sáu mươi một chút.
Con số này thật ra đã không hề ít, nhưng đối với toàn bộ Linh Khê Cảnh trong tông môn mà nói thì vẫn hoàn toàn không đủ phân.
Cho nên thẳng cho tới nay, danh ngạch mà phía Thanh Vũ Sơn phân cho tán tu chiêu mộ thường đều rất ít, lần này có thể có ba danh ngạch, thật sự là bởi vì cống hiến của tiểu đội Lục Diệp quá lớn.
…