Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 141: Liên trảm (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Thể tu râu dê rên lên một tiếng, đau đớn kịch liệt khiến hàm răng hắn cắn chặt, vết thương cụt tay càng khiến hắn tâm thần thất thủ, nhưng nguy cơ sinh tử trước mắt, hắn kịp thời vươn cánh tay còn lại bắt lấy cổ tay Lục Diệp, ngăn lại một chém hung tàn kia.

Bước chân Lục Diệp xê dịch, tay kia nâng lên, nắm lấy vị trí mũi đao, hung hăng ép xuống.

Đây đó gần trong gang tấc, bốn mắt nhìn nhau.

Xùy...

Tiếng lưỡi dao cắt qua máu thịt vang lên, máu tươi phun vãi ra ngoài, thể tu râu dê hai mắt trợn tròn, nửa quỳ ở trước mặt Lục Diệp, miệng nhúc nhích như muốn nói điều gì.

Xoát... Một tiếng, trường đao gia trì Phong Duệ chém xuyên trở ngại, xẹt qua cổ gáy hắn.

Thi thể không đầu lung lay, ngã nhào trên đất.

Thể tu ngũ trọng, chết!

Đồng thời điểm Lục Diệp phối hợp Y Y hợp lực chém chết thể tu ngũ trọng, linh khí chuông nhỏ rốt cục chống đỡ hết nổi, linh quang bên ngoài gần như tắt ngúm.

Lục Diệp vuốt máu tươi phun đầy trên mặt một cái, quay đầu nhìn quanh, thấy Tạ Kim bị đối thủ đánh cho không ngừng giật lui ra sau, Đào Thiên Cương và Tống Hạt liên thủ khổ sở chống đỡ dưới tay một tên ngũ trọng khác, vốn hai người bọn họ liên thủ không đến nỗi gian khổ thế này, then chốt là bởi vì trước khi Tống Hạt tới trợ chiến, Đào Thiên Cương đã bị thương không nhẹ, thế nên cục diện đối bọn hắn vẫn rất bất lợi.

Hắn còn thấy được Kiều Xảo Nhi run run trường tiên, đánh nhau kịch liệt với tên tứ trọng còn lại, thế cục nhất thời không nhìn ra ai chiếm ưu thế.

Không chút do dự, hắn bước nhanh về phía linh khí chuông nhỏ, tay vươn ra vẫy vẫy, Linh khí chuông nhỏ lập tức bay trở về.

Oanh... Một đạo thuật pháp đột nhiên nở rộ, đánh lên giữa trời, là do pháp tu bị khốn ở trong đó tung ra, bỗng chợt giành lại tự do, pháp tu này tuy mặt xám mày tro, song vẫn không nhịn được bật cười ha ha thành tiếng.

Hắn vì thoát khốn cũng là liều mạng, thi triển thuật pháp trong không gian nhỏ hẹp kia, khiến cho bản thân mình đầy thương tích, cũng may hắn ra tay rất có chừng mực, cho nên nhìn qua có vẻ nhếch nhác chút, song trên thực tế không có gì đáng ngại.

Vừa mới thoát khốn, trước mắt đã chớp qua một đạo đao quang sáng như tuyết, pháp tu này còn chưa nhận rõ thế cục, một đao của Lục Diệp đã phá tan linh lực hộ thân trên người hắn, dưới trảm kích cường đại, một chiếc đầu lâu trên mặt còn đang mang theo ý cười bay lên cao cao.

Hắn căn bản không ngờ, trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà mình bị vây nhốt, bên mình đã có một tên ngũ trọng chết đi, hơn nữa còn là thể tu với sức phòng ngự cường đại nhất!

Một kích bất ngờ như thế, hắn thân là pháp tu, lại không chút phòng bị, làm sao mà chống đỡ cho được?

Chỉ nháy mắt, thế cục đột biến.

Bốn tên ngũ trọng trong đội đi săn Thái La Tông chỉ còn lại hai tên, biến cố bất thình lình này chẳng những khiến mấy tên đồng bạn còn lại kinh hãi nhảy dựng, ngay cả bọn Tạ Kim cũng đều khó mà tin vào mắt mình.

Nhưng ngay sau đó chính là cuồng hỉ.

Vốn tưởng rằng đây là một trường chiến đấu tất chết không nghi ngờ, ai biết được sẽ có biến hóa chuyển ngoặt thế này. Lấy tu vi tứ trọng liên trảm hai tên ngũ trọng, quả nhiên, chỉ có gia hỏa hung tàn như vậy mới có thể một thân một mình giết xuyên qua phòng tuyến Thái La Tông.

Lục Diệp tiếp tục cầm đao xông giết về hướng Kiều Xảo Nhi, sở dĩ lựa chọn bên này là bởi tứ trọng dễ giết hơn chút, hắn vừa mới thịt xong hai tên ngũ trọng, một thân linh lực không ngừng kích đãng, cần phải thoáng bình phục một phen.

Hơn nữa trường tiên trong tay Kiều Xảo Nhi rất thích hợp hình thành phối hợp với hắn.

Mấy ngày qua không ngừng chiến đấu, giữa đây đó sớm đã hình thành ăn ý nhất định, cho nên mắt thấy Lục Diệp xông giết về phía mình, Kiều Xảo Nhi lập tức lui lại.

Tên tứ trọng đối địch với nàng mắt thấy hai vị sư huynh chiến tử, sớm đã bị dọa cho mất mật, thấy vậy, tự nhiên quay người định trốn, nhưng mới chạy ra chưa được hai bước, phía sau đã nghe thấy tiếng roi vang lên, trực tiếp trói lại phần cổ gáy hắn.

Kiều Xảo Nhi đột nhiên kéo mạnh, hất văng người kia lên giữa trời.

Tên tứ trọng kia khua múa vũ khí trong tay, chém vào trường tiên sau lưng, nhưng không đợi hắn kịp chém trúng, Kiều Xảo Nhi đã kịp thời thu hồi trường tiên.

Hắn nhếch nhác rớt đất, vừa ngẩng đầu nhìn lên, thân ảnh Lục Diệp đã hiện ra trong tầm mắt, đối mặt với một đao chém thẳng xuống, hắn vội vàng nâng lên vũ khí ngăn trở.

Nhưng hai chân đã bị trường tiên trói lại, lực kéo truyền đến, thân hình hắn bất ổn, đao Lục Diệp thừa thế chém ở trên người.

- Đi hỗ trợ!

Lục Diệp rút thân liền đi, lướt đến chỗ Tạ Kim.

Kiều Xảo Nhi vung roi quất nát tu sĩ tứ trọng nằm trên đất, sau đó hô lên một tiếng:

- Giúp bên nào?

Lục Diệp làm gì có rảnh trả lời nàng, lúc này hắn đã giết vào vòng chiến, liên thủ với Tạ Kim đối chiến cùng tên ngũ trọng kia, trên mặt đối phương hiện đầy tuyệt vọng, thần tình cực kỳ cổ quái, không biết là muốn khóc hay muốn cười, nhưng uy thế khi ra tay lại vẫn ngoan lạt dị thường.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 27%👉

Thành viên bố cáo️🏆️