Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 135: Dắt mũi mà đi (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Tên ngũ trọng kia sảng giọng quát một tiếng, chúng nhân Tần thị lập tức triển khai trận thế nghênh kích, đột nhiên năm người năm tọa kỵ phía Thanh Vũ Sơn lại từ bên ngoài ba mươi trượng lượn quanh thành một vòng tròn, chớp mắt đã chạy không thấy bóng dáng.

Đợi khi bọn hắn định lần nữa triệt thoái, năm người năm kỵ kia đã lại ló đầu ra, từ xa xa quan sát.

Sau ba phen năm bận như thế, đám người Tần thị bị giày vò đủ sắc, sắc mặt tên ngũ trọng cầm đầu càng là đen như đáy nồi, trong lòng mắng mười tám đời tổ tông Tạ Kim một lượt, cảm giác bị địch nhân dắt mũi mà đi thế này thực sự khó chịu không để đâu cho hết.

Cũng may ngay vừa rồi hắn đã được đến tin tức, đội ngũ lưu lại thủ phong trên đỉnh đã đi xuống hỗ trợ, chỉ cần có thể tụ hợp với phía bên kia, ngăn trở Thanh Vũ Sơn công kích hẳn sẽ không thành vấn đề.

Cứ vậy cố thủ chờ cứu viện! Hắn hạ quyết định.

Nhưng một đạo tin tức truyền đến ngay sau đó lại khiến tâm tình hắn chìm xuống đáy cốc.

Bởi vì đội công kiên Thanh Vũ Sơn không giết về hướng bọn họ, mà là đi vòng qua, xông thẳng đến đỉnh núi!

Bản thân bọn hắn vốn cũng là đội thủ phong, chỉ là được đến mệnh lệnh đi trợ giúp đội công kiên bên mình, kết quả đáng tiếc còn chưa thể giúp được gì đã phải lui về.

Nói cách khác, đội thủ phong trên ngọn núi này bị chia làm hai phần, một phần là bọn hắn, phần còn lại đang trên đường đến trợ giúp, hai bộ phận đều có mười mấy người, tổng số ước chừng ba mươi người.

Mà đội công kiên Thanh Vũ Sơn chính đang nhắm thẳng đến bộ phận thứ hai kia!

Ba nhà thế lực đều có cửu trọng giám sát Ảnh Nguyệt Bàn, cho nên tu sĩ các nhà có động tĩnh gì, căn bản không thể qua mặt được bên còn lại, chẳng qua muốn truyền đưa tin tức đi qua, khẳng định sẽ có chút độ trễ.

Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, thương vong của ba nhà trong lúc diễn ra Long Tuyền Hội đều sẽ được khống chế, vừa phát hiện thấy thế cục không ổn, bọn Thang Võ sẽ làm ra điều chỉnh nhất định, tuyệt không dễ dàng để tu sĩ nhà mình đi chịu chết.

Nhưng trận chiến lần này đã thoát ra ngoài tầm khống chế của tu sĩ cửu trọng, Tần Vạn Lý tọa trấn ở Ảnh Nguyệt Bàn căn bản không ngờ đội đi săn nhà mình lại chết nhanh như vậy, dẫn đến lúc hắn lệnh cho đội công kiên triệt thoái thì đã quá muộn.

Một bước sai, từng bước sai.

Lúc này đội công kiên Thanh Vũ Sơn đã xông thẳng đến đỉnh núi, nhân số không đến ba mươi người, nhưng phe mình lại chỉ có mười người, số lượng chênh lệch rất lớn, nếu xảy ra giao phong, Tần thị tất tử thương thảm trọng.

- Mấy tên kia đâu?

Ngũ trọng Tần thị nhìn quanh trái phải, lại đã không thấy bóng dáng đám người Tạ Kim đâu cả.

Một tên tộc đệ ở bên thấp thỏm nói:

- Một mực không thấy xuất hiện.

- Nguy rồi!

Nghe được lời này, tên ngũ trọng như bỗng đột nhiên ý thức được điều gì, giả như năm người kia cũng chạy đi công kích bộ phận thủ phong còn lại, nếu thật là thế, thế cục nguy to:

- Đi nhanh!

Dứt lời liền đưa tin đi ra, hỏi dò động tĩnh năm người kia.

Chỉ năm nhịp thở liền được đến hồi đáp:

- Ở phía trên các ngươi!

Vừa tra được tin tức này, bên tai bỗng chợt truyền đến tiếng yêu thú xé gió lao nhanh, giương mắt nhìn lên, vừa khéo thấy được năm người năm tọa kỵ phía Thanh Vũ Sơn từ trên lao xuống, chính đang xông giết về hướng này!

- Khởi phù, nhất định phải ngăn lại!

Hắn gầm quát.

Xoát xoát xoát xoát, thoáng chốc, bảy tám đạo linh phù được kích phát, đồng loạt đánh lên trên, từng đạo linh phù tán xạ uy năng, hung mãnh dị thường.

Chẳng qua bọn Lục Diệp sớm có phòng bị, cho nên nháy mắt khi đối phương vừa mới khởi động linh phù liền đã tán ra bốn phía, bằng vào tốc độ nhanh chóng của tọa kỵ, tránh đi từng đạo linh phù công kích.

Một lượt linh phù đánh xong, trừ Tống Hạt tương đối không may bị hất văng xuống đất ra, bốn người khác đều hữu kinh vô hiểm, chẳng qua Tống Hạt cũng lập tức bò dậy, xem ra không có gì đáng ngại.

- Lại đến!

Tùy theo tiếng hét lớn của tên tu sĩ ngũ trọng kia, lại một lượt linh phù đánh ra.

Nhưng so với lần trước, lần công kích này càng không hiệu quả, bởi vì bọn Lục Diệp sớm đã nấp sau cây cối, không để uy năng linh phù ba cập đến mình.

Ngay khi đột linh phù công kích thứ hai vừa ngừng, bọn Lục Diệp lũ lượt ló đầu ra, linh lực ba động truyền ra, trên tay mỗi người đều kẹp lấy một tấm linh phù.

Linh phù là do Tạ Kim cung cấp, không thể không nói, ở phương diện cung ứng vật tư, Thanh Vũ Sơn ra tay rất hào phóng.

Năm tấm linh phù được kích phát, hỏa xà, phong nhận, băng lăng ùn ùn nện về phía đám tu sĩ Tần thị, Kiều Xảo Nhi kích phát một tấm Kim Luân Phù, trước mặt hiện ra một chiếc mâm tròn màu vàng to bằng chậu rửa mặt, nhắm ngay trận hình phía Tần thị điên cuồng oanh kích.

Chúng tu Tần thị tuy đã tránh né, nhưng bọn hắn không có tọa kỵ, tính cơ động tự nhiên không bằng được bọn Lục Diệp, một lượt linh phù đánh xuống, mười mấy người đương trường tử nạn, mấy tên còn lại đều bị thương.

Cục diện hỗn loạn, phía Tần thị còn chưa kịp thở dốc, tiếng yêu thú xé gió đã truyền đến, tên ngũ trọng cầm đầu kia ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy bọn Lục Diệp đang xông giết đi xuống.

Lúc này, trận hình vốn chặt chẽ đã thành một mảnh lăng loạn, trong hỗn loạn căn bản không tổ chức lại được, đối mặt với xung kích từ trên cao mà xuống thế này, Tần thị muốn ngăn cản gần như là điều không thể.

Thân ảnh đây đó giao xoa qua nhau, Lục Diệp giơ tay chém xuống, một đầu người bay lên, phần đuôi cự hạt của Tống Hạt cũng đâm trúng một người, tiếng kêu thảm vang lên không ngừng, trường tiên trong tay Kiều Xảo Nhi quấn lấy một tên tu sĩ, người kia bị kéo lên trên đất, chẳng qua rất nhanh liền được người cứu đi.

Tạ Kim và Đào Thiên Cương không có thu hoạch, song kẻ trước cầm chân tu sĩ ngũ trọng đối phương, kẻ sau cũng kềm chế một bộ phận tinh lực và chú ý của đối phương ý.

Năm người năm tọa kỵ xông ra vài chục trượng, sau đó lại được Tạ Kim dẫn lượn quanh một vòng, chẳng mấy chốc đã quay lại phía trên chúng đệ tử Tần thị, bắt đầu lượt xông giết thứ hai.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 25%👉

Thành viên bố cáo️🏆️