Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 133: Giao phong (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Phía Tần thị không phải không có ngũ trọng, nhưng chỉ có hai người mà thôi, đa phần chỉ nhị trọng tam trọng, tu vi như thế đặt ở trước mặt Lục Diệp quả thực không khác gì giấy dán, không dám nói một đao một tiểu bằng hữu, nhưng hai ba đao chém xuống, hiếm có mấy người ngăn đỡ được nổi, nếu là cứng đối cứng, thậm chí ngay cả vũ khí đều bị chặt đứt luôn.

Thỉnh thoảng hắn còn sẽ thúc giục một đạo thuật pháp, tuy chỉ có tu vi tứ trọng, nhưng phàm là tu sĩ bị hắn nhắm tới, về cơ bản khó mà sống quá ba nhịp thở.

Tiếng la khóc, tiếng chửi rủa vang lên, hỗn tạp trên chiến trường hỗn loạn.

Tần thị tổn thất thảm trọng, trên Ảnh Nguyệt Bàn, từng điểm đỏ liên tiếp tắt ngúm, Tần Vạn Lý nhìn mà mí mắt không ngừng nhảy loạn, thần tình Hàn Già Nguyệt cũng ngưng trọng dị thường, bởi vì từ lúc Long Tuyền Hội bắt đầu tới nay, còn chưa có trận chiến đấu xuất hiện chiến tổn lớn đến vậy.

Trước đây, mỗi lần chiến đấu, dù là phương nào có tổn thất thì cũng sẽ không quá lớn, phía chiếm ưu thế càng sẽ không cắn chết không tha, bởi vì làm vậy rất dễ dẫn đến bắn ngược, đặt bản thân vào trong hiểm địa.

Nhưng chỉ sau thoáng chốc ngắn ngủi, đội công kiên của Tần thị đã bị giết chỉ còn lại chưa tới một nửa, nhìn thế cục này, số chiến tử còn đang không ngừng tăng lên.

Bọn hắn vừa đánh vừa lui về hướng ngọn núi ở phía sau, đó là nơi Tần thị chiếm giữ, đội thủ phong đóng ở trên đó đã khoái tốc chạy tới tiếp ứng, chẳng qua vẫn cần chút xíu thời gian.

Lúc này Lục Diệp cũng đã tìm tới một tên ngũ trọng, bởi vì trong cơ chế thưởng lệ mà Thanh Vũ Sơn ban bố, thưởng lệ dành cho giết ngũ trọng là lớn nhất, chẳng những thưởng lệ chiến công hai mươi viên linh thạch, còn thưởng thêm mười viên ngoài định mức, tổng cộng chính là ba mươi viên, đủ để mua ba bình Uẩn Linh Đan.

Hắn nhìn tên ngũ trọng máu me đầy mặt trước mắt, phảng phất như nhìn thấy một đống linh thạch sáng bừng lấp lánh!

Tham gia Long Tuyền Hội một là thuận thế mà làm, hai là cũng để góp nhặt tài nguyên tu hành cho tương lai tu, Lục Diệp đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội chém giết ngũ trọng quân địch.

Trường đao chẻ xuống, đao quang lấp lóe, tên ngũ trọng kia cũng một mặt hung ác, ỷ vào tu vi mình cao hơn, không chút sợ hãi công đối công với Lục Diệp, nhưng rất nhanh hắn liền vì thế mà trả ra đại giá.

Bởi vì công kích của hắn về cơ bản đều bị Ngự Thủ linh văn của Lục Diệp ngăn lại, trong khi Lục Diệp chém lên người hắn, hắn lại ngăn không nổi.

Chỉ giao thủ chừng mười nhịp thở, toàn thân người này đã đầm đìa máu tươi, nếu không phải kịp thời vỗ một tấm Kim Thân Phù lên người, sợ rằng sớm đã bỏ mạng.

Hắn tràn đầy vẻ không dám tin tưởng nhìn vào Lục Diệp, trong lòng đầu chớp qua một ý niệm, thứ trong tay đối phương là linh khí gì, sao lại sắc bén như thế?

Ý niệm kia vừa lóe lên, Lục Diệp đã khoát tay, linh lực phun trào, một con chim mập vỗ cánh lao tới, người này phản ứng cực nhanh, lập tức lách mình tránh né.

Chim mập lướt sát qua thân thể người kia, nhưng sơ hở đã hiện, Lục Diệp vung đao chém xuống, thử qua độ sắc bén của lưỡi đao trong tay Lục Diệp, người kia nào dám ngăn đỡ, thân hình lăn một vòng trên đất, nhếch nhác tránh đi.

Vừa mới đứng dậy, sau lưng đã có một thanh trường tiên ập đến, ghìm chặt phần gáy hắn, trên trường tiên chớp động linh quang, hung hăng kéo hắn giật lùi ra sau.

Người kia lập tức bị kéo hất lên.

Lục Diệp bước nhanh tiến lại, bổ liền ba đao nhắm đến đứa này, đao thứ nhất khiến quang mang Kim Thân Phù trên thân hắn ảm đạm, đao thứ hai phá tan Kim Thân Phù phòng hộ, đao thứ ba trực tiếp cắt đôi thân thể hắn.

Lúc rớt xuống, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, đã mất đi hơi thở.

Lục Diệp ngước mắt nhìn lên, Kiều Xảo Nhi tay cầm trường tiên, liếc mắt đưa tình với hắn, vết máu kết hợp với nửa bên mặt sưng tấy của nữ nhân này... Quá không dễ nhìn!

- Coi chừng.

Kiều Xảo Nhi hô to.

Một thanh trường thương đâm tới sau lưng Lục Diệp, nhắm thẳng đến cổ gáy hắn.

Nhưng trường thương đâm tới lại bị Ngự Thủ linh văn ngăn cản, Lục Diệp quay người, cánh tay nhấc lên, kẹp lấy trường thương kia, lưỡi đao men theo trường thương chém đi ra.

Một nửa bàn tay bay lên, tu sĩ đánh lén Lục Diệp kêu thảm lui lại, một tên đệ tử Thanh Vũ Sơn từ bên cạnh giết ra, vung kiếm lấy đi tính mạng đối phương.

Trong hỗn chiến thế này, cực kỳ khảo nghiệm năng lực ứng biến, hơi chút chủ quan liền sẽ mất mạng đương trường.

- Tặc tử Thanh Vũ Sơn, đừng có ngông cuồng!

Đột nhiên có tiếng hét lớn từ nơi không xa truyền đến, là đệ tử Tần thị thủ phong gần đó chạy tới tiếp ứng.

Sau khi nhận được mệnh lệnh, bọn hắn tức tốc chạy đến bên này, vốn tưởng có thể phối hợp đội công kiên giết hồi mã thương một phen, nhưng đến nơi định thần nhìn lại, đội công kiên đã tử thương thảm trọng, không còn lại mấy người.

Trong chiến trường hỗn loạn, hơn ba mươi tu sĩ Thanh Vũ Sơn giết đến toàn thân đẫm máu, ai nấy đều sát khí xung thiên, trên mặt đất la liệt thi thể và chân tàn tay cụt của tu sĩ Tần thị, máu tươi nhuộm đỏ nguyên một vùng.

Giữa cảnh tượng như Tu La Luyện Ngục ấy, chúng nhân Thanh Vũ Sơn quay đầu nhìn về hướng tiếng hét kia phát ra, ánh mắt ai nấy đều đỏ ngầu.

Tên tu sĩ kêu hét kia da đầu tê rần, chúng đệ tử Tần thị tới trợ chiến cũng đều vội vàng dừng bước.

- Nhanh... Nhanh lui!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 25%👉

Thành viên bố cáo️🏆️