Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 127: Sư tỷ có thể chữa tâm (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Người ta đã nhiệt tình như vậy, Lục Diệp đúng thật không tiện cự tuyệt, đành phải thuận theo phân phó, cũng may hắn quả thực không có thương thế gì, chỉ chịu chút ngoại thương không quá nghiêm trọng, tùy tiện xử lý một phen là xong, duy chỉ có một kích sau cùng cứng đối cứng với binh tu ngũ trọng khiến hắn chịu chút nội thương.

Nhưng lực lượng một kích này đã bị Ngự Thủ linh văn ngăn lại đại bộ phận, được Mục Linh trị liệu một phen, lập tức cảm thấy tốt lên nhiều.

Chăm chú xử lý xong thương thế cho Lục Diệp, lúc này Mục Linh mới bắt đầu quay sang xử lý thương thế trên thân Hổ Phách, từng mũi tên cắm vào trong người Hổ Phách được rút ra, sau đó đắp lên thảo dược.

Bận rộn hơn nửa canh giờ, Mục Linh mới cáo từ rời đi, trước khi đi còn lưu lại hai viên Liệu Thương Đan, nói là cho Lục Diệp và Hổ Phách.

Lục Diệp không khách khí, đợi nàng đi rồi, hắn và Hổ Phách liền chia nhau nuốt vào.

Y Y hiện ra, tức tối nhìn chằm chằm Lục Diệp.

- Làm sao?

Lục Diệp bị nàng nhìn mà ngơ ngác chẳng hiểu gì.

Y Y không thốt nửa lời.

- Rốt cục làm sao?

Lục Diệp nghi hoặc hỏi.

- Hừ!

Y Y quay đầu sang một bên.

Lục Diệp đưa tay bóp mặt nàng, quay về phía mình, nói:

- Có lời gì thì nói đi.

Đang nói chuyện thì hắn đột nhiên buông tay ra, Y Y vội vàng tiến vào trong cơ thể Hổ Phách, lại có người tới.

Cuốn theo làn gió thơm, một nữ tử vóc người đầy đặn bước đến, ngữ khí nhu hòa nói:

- Vị sư đệ này, nên chữa thương.

Lục Diệp ngơ ngác:

- Không phải... Vừa rồi...

Nữ tử kia lập tức tiếp lời:

- Vừa rồi là vừa rồi, bây giờ là bây giờ, nằm lên giường đi.

Lục Diệp ngấm ngầm kinh thán, Thanh Vũ Sơn phải coi trọng mình đến cỡ nào, đến chữa thương cũng phải làm tận hai lần, trong khi hắn quả thực chẳng có thương tích gì đáng ngại...

Thấy Lục Diệp còn đang chần chờ, nữ tu kia liền thúc giục nói:

- Nhanh nằm trên đó.

Tính tình vị y tu này có vẻ không được tốt cho lắm, Lục Diệp đang muốn cự tuyệt, lại đã bị nữ tu ấn nằm lên giường, sau đó áo trên đều bị nàng lột xuống.

Tay nhỏ mềm mại bắt đầu xoa vuốt nơi lồng ngực Lục Diệp, nữ tu mị nhãn mê ly:

- Nhìn không ra, ngực sư đệ ngực lại rắn chắc thế này...

Nàng đưa tay quẹt qua từng đạo vết sẹo dữ tợn, không ngừng tán thán nói:

- Nam nhân lập chiến công, thật khiến người mê say.

Lục Diệp ẩn ẩn cảm thấy có gì đó không đúng.

Đợi lúc tay của nữ tử kia tiếp tục hoạt động, hắn liền vội vàng đứng dậy, nắm chặt lấy tay đối phương:

- Vị sư tỷ này, ngươi có chắc là y tu của Thanh Vũ Sơn?

Nữ tử liền ném một cái mị nhãn cho Lục Diệp:

- Y tu chỉ trị thân, sư tỷ có thể trị tâm!

Lục Diệp lập tức nhớ ra, nữ tử trước mắt chẳng phải là người ném mị nhãn với mình lúc hắn mới cùng theo Tạ Kim tới chỗ này?

Đứa này không phải y tu Thanh Vũ Sơn.

Lục Diệp nắm lấy tay nàng không thả, đau đầu nói:

- Sư tỷ, ta có thương tích trong người.

Nữ tu đáp nói:

- Một chút thương thế có đáng là gì, nhân sinh khổ đoản, hẳn nên tận hưởng lạc thú trước mắt mới đúng, ngày mai lên núi, nói không chừng liền chết, sư đệ ngươi nói xem có đúng không nào?

Lục Diệp liếc nhìn bộ ngực cao ngất của đối phương, bất giác gật đầu:

- Sư tỷ nói rất có lý!

Đột nhiên cảm giác được hai đôi tròng mắt đang theo dõi mình, Lục Diệp giương mắt nhìn lại, là tròng mắt của Hổ Phách và Y Y ở phía đối diện.

Y Y tức đến hai mắt bốc lửa, lẳng lặng chỉ chỉ, Hổ Phách thì làm tư thế hổ vồ, sẵn sàng a ô nhào tới cắn xé.

Một trận đất rung núi chuyển, nữ tu kia hùng hùng hổ hổ chạy ra trướng bồng, một tay còn xoa xoa sau lưng, nếu không phải Hổ Phách hạ khẩu lưu tình, cú lao đến kia rất có thể đã cắn tàn nàng.

Vốn trướng bồng còn tính chỉnh tề, nay đã thành một mảnh lang tạ, giường cũng sập...

Lục Diệp đành chịu ngồi bệt dưới đất, Y Y phồng mang trợn mắt, chằm chằm nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Người ta nói rất có lý hả?

- Thì đúng là có lý mà.

- Nàng nói có lý chỗ nào?

- Đạo lý của người ta lớn lắm.

Lục Diệp chỉ xuống ngực mình, khoa tay múa chân nói.

Y Y tức đến bốc hỏa, cúi đầu nhìn xuống ngực mình, cuối cùng quát to một tiếng, chui đầu vào trong cơ thể Hổ Phách.

Lục Diệp và Hổ Phách ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng quyết định trước phải ăn chút gì đó đã, một ngày này đêm cơ hồ không ngủ không nghỉ, thật có chút đói bụng, đặc biệt là với hai đứa dạ dày to tướng như bọn hắn.

Đi ra trướng bồng, tìm tới một nơi đống lửa, từ trong túi trữ vật lấy ra một ít thịt thú vật thiêu nướng, bên này còn chưa bắt đầu ăn, liền đã có tu sĩ bị thương lũ lượt kéo đến, có người đưa thịt, cũng có người đưa rượu, nhiệt tình vô cùng.

Từ lúc đi tới thế giới này, Lục Diệp chưa từng gặp phải nhiều tu sĩ nhiệt tình như thế, cũng may những tu sĩ này chỉ đến đưa đồ vật, tùy tiện hàn huyên hai câu liền đi.

Lục Diệp lần lượt ứng đối từng người, không tính mất lễ số.

Không hổ là đệ tử xuất thân đại tông môn, khí độ quả nhiên bất phàm, những tu sĩ kia âm thầm suy nghĩ trong lòng.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 25%👉

Thành viên bố cáo️🏆️