Lần trước lựa chọn Liệt Thiên Hạp cũng thế, Liệt Thiên Hạp kia cũng nằm ở nơi giao giới giữa Huyền Môn và Cửu Tinh Tông, kết quả dẫn lên hai thế lực đại chiến một trận, cuối cùng trụ sở Cửu Tinh Tông đều bị công chiếm.
Hắn phát hiện mình tựa hồ đã làm sai một chuyện, đáng ra không nên lựa chọn nơi giao giới giữa những thế lực kia, bởi vì nơi thế này thường thường đều rất hỗn loạn, thật muốn tránh đi phiền toái, tốt nhất nên chọn khu vực thế lực thuộc trận doanh Hạo Thiên minh mới đúng.
Ngấm ngầm ghi lại giáo huấn này.
Theo như tin tức để lộ ra trong ngọc giản, vị trí hắn xâm nhập Bách Phong Sơn nằm ở hậu phương Thái La Tông, cho nên mới sẽ một mực bị tu sĩ Thái La Tông bao vây chặn đánh.
Điều này cũng phù hợp với tình cảnh hắn gặp phải khi trước, mới đầu trong đám tu sĩ hắn gặp có rất ít ngũ trọng, nhưng tùy theo hắn không ngừng tiến lên, số lượng tu sĩ ngũ trọng dần dần nhiều thêm.
Bởi vì hậu phương so với tiền phương thì càng thêm an toàn, cho nên nhân thủ an trí ở hậu phương vô luận tu vi hay số lượng đều có yêu cầu không cao, ngược lại là ở những ngọn núi giáp giới địa bàn Thanh Vũ Sơn, tu sĩ tọa trấn cần có tu vi cao nhất, nhân số cũng sẽ càng nhiều.
Sở dĩ đối phương chạy tới tiếp ứng mình chính là bởi vì sự tồn tại của Ảnh Nguyệt Bàn kia, ba nhà tông môn đều có tu sĩ cửu trọng tọa trấn ở bên kia, giám sát hết thảy mọi động tĩnh trong Bách Phong Sơn, cho nên vô luận Lục Diệp trốn chạy ẩn núp thế nào đều không thể qua mặt được mấy tu sĩ cửu trọng ở nơi đó.
Đang thắc mắc làm sao cứ có cảm giác có một đôi mắt nhìn chằm chằm vào mình không tha, bất luận hắn trốn chạy thế nào đều không thoát khỏi trùng vây, thì ra nguyên nhân đến từ Ảnh Nguyệt Bàn kia.
Tình huống ăn khớp với tao ngộ trước đây, Lục Diệp về cơ bản đã có thể xác định đối phương không nói sai.
Hơn nữa bất kể nói thế nào, hai mươi mấy người đối phương cũng là đến để tiếp ứng hắn, trợ giúp hắn thoát khỏi vận mệnh bị đuổi giết, tính là nợ ân tình của đối phương.
- Vị sư đệ này, nơi đây không nên ở lâu, trước nên dời bước cái đã.
Tạ Kim vươn tay tỏ ý.
Lục Diệp gật đầu:
- Được.
Đám người này cứ thế dẫn theo Lục Diệp tiến về phía trước, tốc độ cực nhanh.
Nửa đường, Tạ Kim và Lục Diệp tán gẫu, lúc hỏi đến họ tên, Lục Diệp tự nhiên báo ra cái tên Nhất Diệp, cũng may gia hỏa này tính là thức thời, không đi hỏi dò xuất thân lai lịch của Lục Diệp.
Hành tẩu ở Linh Khê chiến trường, rất nhiều người sẽ giấu đi sư môn bản thân, đặc biệt là một chút tu sĩ xuất thân đại thế lực chạy tới ngoại vi để rèn luyện.
Đừng tưởng rằng tu sĩ xuất thân đại thế lực sẽ được đến ưu đãi gì, trên thực tế khả năng cao sẽ thành mục tiêu cho thế lực trận doanh đối địch nhắm đến.
Thang Võ truyền tin cho Tạ Kim, nói hắn biết Lục Diệp rất có thể là đệ tử đại tông môn, Tạ Kim đương nhiên sẽ không không biết điều hỏi dò lung tung.
Trên đường đi, hai mươi mấy người lần lượt tán đi, sau cùng chỉ còn lại hai người Tạ Kim và Lục Diệp, những người này đều được tụ tập tới từ các ngọn núi xung quanh ra, giờ nhiệm vụ hoàn thành, tự nhiên phải quay về vị trí trấn thủ.
Hơn nữa Hàn Già Nguyệt tựa như phát điên, cùng với Tần Vạn Lý liên thủ tiến đánh ngọn núi Thanh Vũ Sơn chiếm giữ, dẫn đến áp lực lên Thanh Vũ Sơn đột ngột tăng mạnh, mấy ngọn núi ban ngày chiếm được đều phải nôn đi ra, rất là đành chịu, cũng may không có bao nhiêu thương vong.
Vượt qua hai ngọn núi, đến một nơi sơn cốc, chỗ này đèn đuốc sáng trưng, từng tòa trướng bồng dựng lên sừng sững, trong trướng bồng, thỉnh thoảng lại có tu sĩ ra ra vào vào.
Lục Diệp ngồi trên lưng hổ quan sát ngược xuôi một phen, phát hiện đa phần tu sĩ ở nơi này đều có thương tích trên người, trong rất nhiều trướng bồng thỉnh thoảng lại truyền ra từng hồi tiếng kêu thảm, mùi máu tươi tràn ngập bốn phía.
Hắn lập tức hiểu ra, chỗ này đại khái là một nơi tương tự như bệnh viện dã chiến, tu sĩ ở tiền tuyến tranh đấu bị thương đều sẽ được đưa về đây tiếp nhận trị liệu.
Lúc Lục Diệp đến, ánh mắt rất nhiều tu sĩ lập tức đổ dồn tới, có người hét to:
- Vị đạo huynh này, làm tốt lắm!
Có người hướng hắn reo hò huýt sáo...
Càng có nữ tu nóng bỏng ném mị nhãn về phía hắn...
Sự nhiệt tình của nguyên một đám nhân sĩ tàn tật khiến Lục Diệp không khỏi sửng sốt.
Tạ Kim cười giải thích nói:
- Tráng cử trước đó của sư đệ đã truyền ra, tất cả mọi người đều rất khâm phục ngươi.
Nghe vậy Lục Diệp mới hiểu ra rốt cuộc là chuyện gì.
Cùng theo Tạ Kim một đường tiến về phía trước, thẳng đến một nơi trướng bồng, Tạ Kim mới nói:
- Nhất Diệp sư đệ tạm thời ở lại chỗ này, sau đó sẽ có người tới xử lý thương thế cho ngươi.
- Đa tạ.
Người ta đã có ý tốt, hắn cũng không tiện cự tuyệt, bản thân hắn bị thương không tính quá nghiêm trọng, có qua hai lần trải nghiệm tìm được đồng sống trong cõi chết khi trước, hiện tại sức chịu đựng của Lục Diệp đã rất mạnh.
Chẳng qua thương thế của Hổ Phách tương đối nghiêm trọng, then chốt là trước đó đám tu sĩ Thái La Tông ném ra rất nhiều linh phù về phía Hổ Phách, đến sau còn chuyên môn dùng tên bắn nó, mặc dù Lục Diệp đã giúp ngăn lại không ít, song vẫn sót mất một ít.
- Vậy không làm phiền sư đệ nghỉ ngơi.
Tạ Kim nói xong liền định đi ra ngoài, nhưng đột nhiên như chợt nhớ ra điều gì, quay người nói:
- Đúng rồi, thiếu chút quên mất.
Trong lúc nói chuyện, một chiếc túi trữ vật được lấy ra.
…