Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 123: Nơi đến tốt đẹp (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Nhân khi hắn đang giằng co, tên ngũ trọng còn lại đã từ phía sau giết ra, gia hỏa này hẳn là binh tu, bởi vì trên tay cầm lấy một thanh đại chùy, đầu chùy lớn ngang đầu người, nhìn qua liền biết không dễ chọc.

Đại chùy nặng tựa ngàn cân ở trên tay hắn lại nhẹ nhàng như vô vật, hắn vọt ra từ sau lưng đồng môn, một chùy đánh tới Lục Diệp, trên đại chùy sáng bừng linh quang chói mắt, miệng quát lớn:

- Xuống cho ta!

Một kích này thế lớn lực trầm, rất có khí thế san bằng hết thảy.

Một kích như thế, Lục Diệp vô luận thế nào cũng không đỡ nổi, cường hành ngăn đỡ sẽ chỉ dẫn đến kết cục tan xương nát thịt.

Cho nên hắn vội vàng thúc giục Ngự Thủ linh văn, hóa thành một mặt phòng hộ chắn ở trước mặt.

Oanh... Một tiếng ầm vang, Lục Diệp cảm giác được linh lực trong cơ thể mình tiết ra như hồng thủy, rầm rầm tuôn trào.

Ngự Thủ linh văn có vẻ cũng không ngăn được một kích khí thế hung hung kia, từng đạo vết rạn nhỏ mịn xuất hiện, chỉ sau ba nhịp thở ngắn ngủi liền ầm vang nứt vỡ.

Đây là lần đầu tiên Lục Diệp đụng phải gia hỏa chỉ bằng một kích liền có thể đánh nát Ngự Thủ linh văn, phải biết trước đó ngay cả tên thất trọng Đổng Thúc Dạ kia đều không thể làm được.

Như vậy xem ra, Ngự Thủ linh văn dùng để ngăn cản công kích thuật pháp thì sẽ có chút ưu thế, nhưng dùng để ngăn cản loại công kích thuần túy như thế này thì lực phòng ngự có vẻ kém chút.

Tuy Ngự Thủ bị phá, nhưng tốt xấu cũng đỡ được đại bộ phận xung kích.

Đại chùy rơi xuống, Hổ Phách khuỵu người xuống, chân trước té quỵ dưới đất, Lục Diệp thì bị đại chùy nện cho ngã ngữa ra sau, nếu không phải hắn vội vàng giơ lên trường đao đưa ngang trước mặt, lần này sợ rằng ngực hắn đã bị nện bẹp.

Mắt thấy Lục Diệp sắp rơi xuống lưng hổ, đúng vào thời khắc then chốt, một bàn tay nhỏ nhắn đột nhiên thò ra, bắt lấy thắt lưng, túm ngược hắn trở về, là Y Y một mực trốn ở trong cơ thể Hổ Phách.

Trong chiến đấu tác dụng của nàng rất hữu hạn, cho nên một mực không hiện thân, lúc này lại kịp thời xuất hiện, cứu Lục Diệp một bàn thua trông thấy.

Trong miệng tràn đầy vị máu, ngực và hai tay đều đau buốt vô cùng, rõ ràng đã bị thương.

Một chùy như thế, há có thể dễ dàng ngăn lại được.

Lúc này, Lục Diệp thầm hô may mắn vì đã dùng linh khí chuông nhỏ khốn trụ tên pháp tu ngũ trọng kia, nếu không ba tên này phối hợp, sợ rằng hắn đã phải bỏ mạng ở chỗ này.

Thể tu bò dậy từ dưới đất, lui ra sau mấy trượng, cảnh giác nhìn Lục Diệp, binh tu kia cũng lui lại mấy trượng, hai tay cầm chùy, thần tình ngưng trọng, nếu tử tế quan sát liền có thể nhìn thấy cánh tay cầm chùy của hắn đang run rẩy kịch liệt.

Một chùy vừa rồi là kết quả khi hắn bạo phát toàn lực... Đối với bản thân hắn cũng có phụ tải cực lớn.

Chỉ thoáng dây dưa ngắn ngủi vừa rồi, bốn phía trong rừng đã vang lên từng hồi động tĩnh xột xoạt, là đám tu sĩ đang từ cách hướng bọc đánh đi qua, mấy tên tu sĩ cưỡi trên lưng yêu thú cũng đang khoái tốc tiếp cận.

Lục Diệp không cố được tra xem thương thế trên người, vội vàng tìm kiếm chỗ bạc nhược trong đám này, lập tức liền nhắm đến một nơi.

Đang định để Hổ Phách lao về hướng đó, chợt nghe nơi xa truyền đến tiếng thét dài, tiếng thét liên miên bất tuyệt, nương theo tiếng thét còn có linh lực ba động mãnh liệt truyền tới.

Lục Diệp quay đầu nhìn lại, thấy trên đỉnh núi cách mình gần nhất, linh quang đủ mọi màu sắc đang không ngừng lấp lánh.

Có người đánh nhau ở kia! Hơn nữa còn đánh rất kịch liệt.

Lục Diệp vỗ lên lưng hổ, trường đao chỉ về hướng đó:

- Xông đến chỗ kia!

Hắn không chọn nơi đối phương phòng thủ bạc nhược, mà chọn lao đến vị trí tên tu sĩ ngũ trọng tay nắm đại chùy!

Không quản là ai đang chiến đấu ở kia, một phương trong đó nhất định thuộc phe đám tu sĩ đang truy sát mình, thì ra bọn hắn cũng có địch nhân...

Lục Diệp lập tức cảm thấy vị trí đó là điểm đến tốt nhất.

Còn nữa, đủ loại chuyện gặp phải trước đó khiến hắn hiểu được, cứ tiếp tục trốn chạy thế này không phải là cách hay, đối phương tựa hồ có năng lực nắm bắt được hành tung của mình, hơn nữa còn có một người cực kỳ cao minh đang chỉ huy bọn hắn, cho nên rất dễ dàng hình thành thế bao vây với mình.

Mắt thấy Lục Diệp phóng về hướng kia, tên thể tu ngũ trọng vội vàng hét lớn:

- Đừng để hắn chạy!

Binh tu tay cầm đại chùy ưỡn ngực đứng dậy, ngăn ở trước mặt Hổ Phách, trên hai cánh tay nổi đầy gân xanh, giơ đại chùy lên cao cao, mạch máu nơi cánh tay tưởng như nổ tung, nháy mắt máu tươi đã nhuộm đỏ áo bào.

- Chịu chết đi!

Hắn rống lên một tiếng, vọt tới Lục Diệp.

Linh lực đỏ hồng phun trào, Lục Diệp vươn tay đánh ra một đạo thuật pháp về phía đối phương.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 25%👉

Thành viên bố cáo️🏆️