Cỗ quan tài đen như mực này quá lớn rồi, lớn giống như một tòa Thần Miếu nho nhỏ vậy. Thân quan tài làm bằng gỗ liễu đâm sâu vào trong bùn đất, gỗ liễu mọc rễ, bởi vậy nắp quan tài mới mọc ra ba cây liễu. Dưới ánh trăng, cỗ quái quan này dựng thẳng, nắp quan tài mở ra. Chung Nhạc vậy mà không thể nhìn ra nó không phải là một gian miếu nhỏ.
- Cỗ quan tài này là một tòa Thần Miếu, vậy nàng nữ tử trong quan tài này rốt cuộc là thi thể hay là Thần Tộc?
Chung Nhạc khẽ sững sờ, trong đầu có chút ngây ngô đần độn. Thần Tộc của Tây Hoang cực kỳ cổ quái kỳ lạ, nhưng Thần Tộc cổ quái nhất, kỳ lạ nhất mà hắn từng nhìn thấy cũng không hơn được một màn trước mắt này. Một màn này khiến cho hắn không rét mà run. Thủy Tử An nói tới lúc mặt trời mọc nếu hắn vẫn chưa tới, Chung Nhạc liền tiến vào trong tòa hắc miếu này. Mà hiện tại Chung Nhạc đã nhìn rõ chân diện mục của hắc miếu, trong lòng không khỏi có chút lo lắng bất an.
- Thật sự phải tiến vào trong cỗ quan tài màu đen này sao?
Đột nhiên, cỗ quan tài màu đen thật lớn này chợt phát ra thanh âm lách cách lách cách. Thái dương đã mọc lên cao, ánh mặt trời chiếu rọi khắp rừng rậm. Chỉ thấy nắp cỗ quan tài màu đen đang chậm rãi khép lại. Không chỉ như vậy, cỗ cự quan này cũng đang chậm rãi trầm xuống vào trong đá núi, tựa hồ như muốn tránh né ánh mặt trời vậy. Hơn nữa, ba gốc cổ liễu cũng chậm rãi trầm xuống. Tiếp qua không bao lâu nữa, ba cây liễu và cỗ quan tài màu đen cũng sẽ hoàn toàn chìm vào trong lòng đất.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây