“Kẻ này không giống những người thừa kế Tân Hỏa trước đây mà ta dạy dỗ. Lúc trước, những Thần tộc Phục Hy thuần huyết này đều là kẻ có giáo dưỡng, lịch sự nho nhã, có khí phái của hoàng tộc. Còn hắn ư, động tí liền đòi giết người, thật quá bạo lực!”
Tân Hỏa so sánh một phen, phát hiện Chung Nhạc quả thực không giống những người thừa kế trước đây, thầm nghĩ: “Nhưng muốn sống yên thân ở nơi hoang dã như Yêu tộc này, hắn quả thực phải giơ nắm đấm tạo thế, nếu không sẽ bị những tên Luyện khí sĩ Yêu tộc khác đè đầu cưỡi cổ mất!”
Chung Nhạc đi tới một thôn làng bên dưới chân Ưng Chuẩn Lĩnh, liền thấy thôn này không một bóng người, thậm chí cả gà vịt cũng không có, trên tường và mặt đất đầy những vết máu đã khô. Trên dưới hơn trăm người, cả già trẻ nam nữ, nhưng đã bị vị Như phu nhân cùng thuộc hạ của ả đi ngang qua ăn thịt hết.
Thiếu niên đứng trong thôn xóm một lúc lâu, rồi đột nhiên cất bước đi ra ngoài, đôi cánh sau lưng giang ra, bay tới núi Nhạn Minh.
– Ta muốn tranh quyền làm người một lần cho người trong lãnh địa của ta! Hôm nay ta sẽ lập uy ở Yêu tộc!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây