Khánh Trần gật đầu, trong lúc leo vách núi đó, chỗ Nhâm Tiểu Túc khắc một câu “Cuộc đời nên như ngọn nến, cháy từ đầu đốt đến cuối, từ đầu đến cuối đều tỏa sáng rực rỡ”, đó là câu nói ảnh hưởng lớn nhất đối với hắn.
Có lẽ nếu không thấy được câu nói kia, hắn cũng không dám thả người nhảy lên.
Lý Thúc Đồng mỉm cười nhìn về phía Khánh Trần:
“Tiếp theo ngươi có tính toán gì? Đi giết Khánh Hoài sao?”
“Ừ, muốn thỏa mãn điều kiện thu nhận của Con Rối Giật Dây phải tranh thủ, nếu không giết người, ta quay lại thế giới ngoài, ở đó không có người đáng chết cho ta giết.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây