“Đâu phải lý sự cùn, hay là con cũng đổi tên luôn đi, con cũng muốn theo họ mẹ, Vạn Giảo Giảo, nghe là biết con gái Vạn Hồng Hà!”
Hứa Giảo Giảo dỗ mẹ, tuyệt đối chân thành, miệng ngọt như bôi mật.
Làm Vạn Hồng Hà cảm động đến mức mì cũng không ăn nữa, dang tay ra: “Ôi con gái yêu của mẹ, lại đây mẹ ôm một cái nào. Nhà mình ấy à, con là người quan tâm mẹ nhất.”
Hứa Giảo Giảo như chim én về tổ, không chút ngượng ngùng ôm mẹ một cái.
“Mẹ…” Giọng nũng nịu kéo dài nghe thật ngọt ngào.
Bình thường mẹ mắng thì ghê gớm lắm, đánh đứa này mắng đứa kia, nhưng cũng chưa bao giờ thấy mẹ thực sự bỏ rơi đám con cái này để đi lấy chồng khác. Với điều kiện của mẹ, nếu muốn tái giá, khối đàn ông muốn lấy, không tái giá chẳng phải vì không nỡ xa con sao.
Đời này có được người mẹ như vậy, Hứa Giảo Giảo biết đủ lắm rồi.
“Mẹ, mẹ là người mẹ vĩ đại nhất thế giới!” Cô xúc động nói.
Vạn Hồng Hà mặt đỏ bừng đẩy con gái ra: “Đi đi đi, sến súa chết đi được.”
Hứa Giảo Giảo: Chậc, mẹ cô đúng là da mặt mỏng.
Bên cạnh, thằng Bảy thằng Tám trố mắt nhìn hai mẹ con. Đang ăn cơm ngon lành tự dưng lại ôm nhau, hai đứa nhỏ tỏ vẻ chán không thèm nhìn Hứa Giảo Giảo.
Hai đứa còn thì thầm với nhau: “Chị Tư không biết xấu hổ, lớn thế này rồi còn đòi mẹ ôm!”
Thằng Bảy nhanh tay bịt miệng em trai: “Suỵt, để chị ấy nghe thấy, lại bắt mình gặm chân bàn bây giờ!”
Hứa Giảo Giảo giật giật khóe miệng.
“Nói xấu chị phải không, kẹo sữa hết phần.”
Hai thằng nhóc thối, không cho chúng nó biết tay, đúng là không biết ai mới là người nuôi sống cả nhà này!
… Thằng Bảy thằng Tám như bị sét đánh ngang tai.
Vạn Hồng Hà không quan tâm bọn trẻ quậy phá, bà cũng thấy hai đứa nhỏ đáng bị dạy dỗ.
“Con Tư à, bây giờ nhà mình người khiến mẹ bớt lo nhất chính là con. Con xem chị con kìa, rồi xem anh con nữa. Chuyện của anh con thì khỏi phải nói rồi, trong kho bao nhiêu người như thế, chỉ có nó tốt bụng nhận giữ chìa khóa kho, không chút đề phòng gì cả!