Dù vất vả cũng chỉ một đêm, đều là người cùng đơn vị. Tuy Hạ Lâm Vân không nói tại sao mình lại muốn về Diêm Thành, nhưng mọi người đều đoán trong chuyện này chắc chắn có vấn đề gì đó. Nhưng nếu người ta không nói, cũng không ai vô duyên hỏi tới.
Thời gian trên tàu luôn đau khổ và dài đằng đẵng, chỉ qua một đêm, Hứa Giảo Giảo đã cảm thấy đầu óc mình sắp nổ tung.
Ồn ào quá, nào là tiếng đánh rắm, nghiến răng, tiếng ăn uống, ngáy ngủ, tiếng cãi vã, tiếng trẻ con khóc lóc, còn có cả tiếng ngỗng kêu... đủ thứ âm thanh hỗn tạp, người ngủ được đều là thần nhân.
Hạ Lâm Vân cũng ngủ không ngon, hai người chung một giường, giường lại nhỏ, trở mình cũng không được, nhiều nhất chỉ có thể nhắm mắt chợp mắt một lát.
May mà cuối cùng cũng đến ga.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây