“...” Phó quản lý Du bị mắng cho mặt lúc đỏ lúc đen.
Thấy thầy mình đại triển thần uy, Hứa Giảo Giảo trong lòng cười như mở cờ.
Ngắm đủ màn biến sắc của Phó quản lý Du, cô mới uể oải nói: “Phó quản lý Du, chú đừng nói nữa, là do cháu không vượt qua được rào cản trong lòng. Cháu không nói mình có công lao gì lớn, nhưng ít nhiều cũng đã cống hiến cho lớp tập huấn, trước đây thì cô Hứa dài, cô Hứa ngắn, mọi người vừa nghe tin cháu sắp được điều về hậu trường, vậy mà lập tức trở mặt còn nhanh hơn lật sách, cháu còn không biết mình đã làm gì mà lại như trở thành tội nhân bị người người lên án. Cứ nghĩ đến ánh mắt trách móc, cay nghiệt của mọi người nhìn cháu, cháu lại không chịu nổi, lớp tập huấn cháu sẽ không quay lại đâu, chú có mắng cháu không có tinh thần đoàn kết, thì cháu cũng nhận.”
Nhìn dáng vẻ buồn bã, chán nản này của học trò mình, Trương Xuân Lan xót hết cả ruột.
Bà ấy tức giận quát Phó quản lý Du: “Nghe thấy chưa? Chỗ đó cô Hứa nhà chúng tôi không về, ai thích quản thì quản, một lũ ăn cháo đá bát, không có cô Hứa nhà chúng tôi dạy, tôi xem các người thi đấu được cái thành tích quái gì!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây