Hứa An Phú kinh ngạc nhìn anh Năm: “Anh! Tam Trụ Tử mới hai tuổi!”
Còn mặc quần thủng đũng kìa!
Sao anh Năm lại nói chị Tư như vậy được? Chị Tư dù có thèm ăn đến mấy cũng không đến nỗi vì bánh bao thịt mà đi làm vợ nuôi từ nhỏ cho người ta chứ!
Anh Năm sỉ nhục người quá đáng!
Ánh mắt khinh bỉ của thằng Sáu khiến thằng Năm tự ái, nó nhảy dựng lên, cốc cho Hứa Lão Lục cao kều một cái vào đầu.
Nó gào lên: “Tao nói là “kết hôn” trong trò chơi đồ hàng của con nít!”
Thằng Sáu ôm cái trán đau điếng, chợt hiểu ra, nghĩ lại thấy cũng có khả năng lắm.
Bởi vì chị Tư nhà nó, chính là một cô gái như vậy – vì miếng ăn mà cực kỳ giỏi tận dụng lợi thế nhan sắc của mình.
Và chưa bao giờ thấy xấu hổ vì điều đó.
Vì bánh bao thịt mà chơi trò kết hôn đồ hàng với một đứa nhóc mặc quần thủng đũng, chẳng có gì lạ cả.
Lúc Hứa Giảo Giảo lôi một cái bao bố lớn từ trong ngõ ra, cô liền thấy hai thằng em trai đang nhìn mình với ánh mắt phức tạp.
“Sao thế? Mặt chị có hoa à? Ngây ra đó làm gì, tay sắp gãy rồi đây này, mau qua đỡ một tay!”
Cô lườm hai thằng em trai chẳng biết ý tứ gì cả.
Thằng Năm và thằng Sáu vội vàng chạy lên.
Được giải phóng đôi tay, Hứa Giảo Giảo ung dung đi trước dẫn đường.
Khổ thân thằng Năm và thằng Sáu, không biết có phải vì vừa nói xấu Hứa Giảo Giảo hay không mà lòng dạ bất an, cuối cùng hì hục khuân cái bao bố to đùng lên lầu cũng không dám kêu một tiếng mệt.
Cuối cùng cũng về đến cửa nhà, cả hai đã thở hồng hộc như trâu.
Hứa Giảo Giảo vừa lấy chìa khóa mở cửa vừa chậc chậc lưỡi vẻ chê bai.
“Hai thằng thanh niên trai tráng mà sức có nhiêu đó, đúng là yếu xìu!”
Thằng Năm & thằng Sáu: “...”
Chưa thấy bà chị nào vừa sai người ta xong đã quay sang chê bai như thế này!
“Cái quái gì đây?”
Trong nhà chính, thằng Năm chống nạnh, đá không thương tiếc vào cái bao bố dưới chân mấy cái.
Không dám đá bà Tư, chẳng lẽ không dám đá cái của nợ này hai cái hay sao!
Thằng Năm tức tối nghĩ.
Cái bao bố to đùng này, nhìn thế nào cũng không giống bánh bao thịt, quả nhiên bà Tư chỉ lừa hai anh em họ!
Ai ngờ ——
“Bánh bao thịt hai đứa muốn đây này, đấy, muốn ăn bao nhiêu tự mà gói lấy!”
Hứa Giảo Giảo khoanh tay trước ngực, hất cằm đầy tự hào về phía cái bao bố trên sàn.
Lúc này, thằng Sáu Hứa An Phú tính tò mò cực mạnh đã nhanh chóng vạch cái miệng bao bố nặng trịch ra.
Sau đó, cả người nó như thấy chuyện gì kinh thiên động địa.
Đứng hình luôn.
“Anh, anh Năm! Anh anh anh, anh mau lại xem này! Aaaa chị Tư giỏi quá, chị ấy chắc chắn cặp kè được một đại gia nào rồi!”
Phấn khích quá độ, Hứa An Phú khoa chân múa tay, ăn nói lung tung.
Thằng Năm: “...”
Thằng em cao kều ngốc nghếch này cuối cùng cũng thèm đến phát điên rồi à?
Hứa Giảo Giảo bị vu oan một cách ác ý nheo mắt lại: “Hửm?”
Dám nói cô cặp kè đại gia!
Hứa An Quốc không để ý đến vẻ mặt sa sầm của Hứa Giảo Giảo, thằng Sáu cứ như phát rồ, lòng nó tò mò như mèo cào, vội vàng ghé sát lại nhìn vào trong bao bố.
Sau đó ——
“Aaaaaaaaa!!!!”
Mặt thằng Năm đỏ bừng lên hét lớn, còn mất mặt hơn cả thằng em trai thứ sáu.
Nó nhìn xuống cái chân mình vừa đá vào bao bố...
Không dám nghĩ cái chân thối của mình vừa đá phải thịt heo, bột mì trắng quý giá như vậy!
Nó đúng là có tội mà!
Hai anh em ôm nhau vừa la vừa hét.
Hứa Giảo Giảo: “...”
Người không biết còn tưởng hai đứa này trúng số độc đắc tiền tỷ!
Tiếng la hét phấn khích đến cửa cũng không cản nổi, làm hàng xóm láng giềng trong khu tập thể ngơ ngác khó hiểu.
May mà lúc này công nhân nhà máy giày da vẫn chưa tan làm, hai anh em thằng Năm chưa từng trải sự đời phấn khích một hồi cuối cùng cũng hoàn hồn.
Không trách hai anh em nó được.
5 cân thịt heo, 15 cân bột mì trắng, vào thời buổi này, cú sốc này đặt vào ai mà không phát rồ chứ.