Nhận Chức Tại Cung Tiêu Xã, Ta Làm Người Mua Dùm Ở Thập Niên 60

Chương 165:

Chương Trước Chương Tiếp

Tiễn đám xã viên ồn ào đi rồi, đội trưởng ái ngại gãi mũi nhìn Hứa Giảo Giảo.

Ông ấy mặt mày khổ sở nói thật với Hứa Giảo Giảo: “Chỗ chúng tôi đất đai chẳng có mấy, lương thực không đủ ăn, muốn ăn một miếng cơm khô cũng phải ra hợp tác xã Cung tiêu đổi. Nếu cô có thể ưng mấy món đồ khô này, cũng là một con đường sống cho đội sản xuất chúng tôi. Tôi không phải kể khổ với đồng chí thu mua đâu, nhưng nếu có thể, tôi mong đồng chí thu mua lấy thêm ít hải sản khô nữa, tiền ít không sao, cho chúng tôi một con đường sống là được rồi!”

Chỗ họ ven biển, đất canh tác ít, trồng trọt không đủ, lương thực tự nhiên không đủ ăn. Tuy dựa vào biển, xã viên thỉnh thoảng có thể tự tay đánh bắt ít hải sản về ăn, nhưng thứ này vừa tanh vừa ít thịt, ăn cho tươi thì được, chứ không thể coi là lương thực mà ăn mãi, không thực tế.

Vì thế, đối với những ngư dân như họ, lương thực quan trọng hơn bất cứ thứ gì!

Hứa Giảo Giảo mắt sáng rực nhìn những sọt hải sản khô trước mặt, vừa vui mừng vừa xót xa.


Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây

Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 10%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (7)