Lục Tự nhìn về phía Ninh Mông: “Ninh Mông, không cần thương lượng, sự việc đã rõ ràng, Phó Tinh Thành đã nói rõ muốn tìm tôi nên tôi có mặt là được rồi. Chuyện sau đó để tôi giải quyết, tôi sẽ tận lực lấy lại văn kiện chúng ta cần trong tay hắn.”
Ninh Mông hỏi: “Tại sao hắn ta lại cho rằng anh là người đột nhập sở nghiên cứu? Chẳng lẽ trước đó lúc anh đi qua trạm kiểm soát đã bị nhận ra?”
Lục Tự nói: “Thật ra tôi cũng không rõ lắm, mấy năm nay tôi rất ít khi tháo mặt nạ, nếu đối phương có thể nhận ra tôi thì chắc chắn đã từng gặp nhau trước đó. Phó Tinh Thành chắc chắn sẽ chạy đến sở nghiên cứu trực chờ muốn bắt tôi, nhất định hắn ta cũng biết tôi là người đi tìm tài liệu. Điều này có nghĩa là gì? Thứ nhất, khẳng định rằng hắn ta biết sự mất tích của Khương Hàn có liên quan đến tôi, thứ hai, hắn cũng phải biết tung tích của những tài liệu này.”
Ninh Mông nói: “Tôi đi chung với anh, chúng ta đều là đội trưởng đội cứu viện, anh ngồi trên xe tôi, tôi là đội trưởng của anh. Chuyện này cần đàm phán, tôi nhất định phải đích thân đi.”
Hướng Dực vội vàng ngăn cản: “Đội trưởng, cô không thể đi, nhỡ xảy ra chuyện gì...”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây