Mấy người muốn tìm tôi, có thể không dễ dàng như vậy, nhưng tôi tiếp cận mấy người thì không khó.”
“Nhưng cậu không có cách nào tiếp cận nhà xe trong năm trăm mét đúng không?” Ninh Mông cười nói.
Sắc mặt của Khương Hàn thay đổi: “Nhà xe của cô quả thật lợi hại, cô nói không sai, thật ra tối hôm nay là thời cơ tốt nhất để tôi dẫn Khương Tuyết đi, nhưng…mấy người không để cho con bé ra ngoài. Vì vậy bất đắc dĩ, tôi đến rồi. Xin trả con gái lại cho tôi.”
“Tiểu Tuyết từng nói, cô bé chưa từng thấy qua ba của cô bé, sao cậu có thể chứng minh được cậu là ba của cô bé? Cậu lại dựa vào cái gì dẫn cô bé đi? Nếu như tin đồn không sai, có lẽ bây giờ cậu đã nhờ cậy vào quân phản loạn từ sớm rồi, cậu cho rằng Tiểu Tuyết theo cậu đi rồi, lẽ nào sống vui vẻ hơn bây giờ sao?”
Lời nói này, dường như đâm trúng tâm sự của Khương Hàn, nắm đấm của anh ta nắm chặt lại thả lỏng ra, cắn chặt răng, dường như suy nghĩ đến chuyện đáng sợ gì đó.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây