“Tôi làm việc theo đơn đặt hàng, người khác đặt, tôi nhận và chấp hành nhiệm vụ, sau khi xong việc thì giao người cho đối phương…” Gã ta giống như đang bóp kem đánh răng, bóp một chút nói một chút mới nói đến đây, hiển nhiên là Đằng Nghiêu không hài lòng, anh ta rút dao ra, lướt qua lướt lại trên cổ gã ta, lúc này gã ta mới tiếp tục nói một chút: “Đơn hàng lần này khá đặc biệt… Là một đứa trẻ, tôi thề tôi tuyệt đối không làm chuyện gì khác, chỉ mang đứa trẻ đó rời khỏi nhà trẻ, sau đó giao cho người đặt hàng, những chuyện khác thì tôi thực sự không biết gì hết.”
“Người đó là ai? Liên lạc như thế nào?”
“Qua điện thoại di động, nhưng mà số điện thoại của đối phương hẳn là số tạm thời, thù lao là tiền mặt, tiền cọc thì được đặt trong thùng rác gần nơi trú ẩn số 18, phần còn lại thì một tay giao tiền một tay giao người.”
Sau đó, bất kể Đằng Nghiêu hỏi như thế nào, người nọ đều không nhả ra tin tức nào nữa.
Ninh Mông hỏi: “Đằng Nghiêu, anh thấy thế nào?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây